“Cơ hội này quá hiếm có, quả thật chính là trời ban cho Đại Võ chúng ta, nhất định phải nắm chắc!"
“Vẫn mong bệ hạ suy nghĩ kỹ!"
Người bên phe cánh của Binh bộ thượng thư và quan võ trong triều đều nhao nhao mở miệng.
Adv
“Lý đại nhân, lúc này xuất binh vô cùng bất ổn!"
Hộ bộ thượng thư Tiền Viễn Thâm lập tức mở miệng phản bác: “Nếu giống như ngươi nói, chúng ta dẫn binh đánh vào Bạch Tượng quả thật có cơ hội mở rộng lãnh thổ nhưng cũng phải đánh đổi bằng cái giá nặng nề!"
Adv
"Vì đây là chiến tranh xâm lược, là chiến tranh bất nghĩa, không chỉ gặp phải sự phản kháng từ triều đình Bạch Tượng mà cũng sẽ vấp phải sự phản kháng mãnh liệt từ dân chúng Bạch Tượng, cả nước làm địch! Viễn chinh đến nước khác, chúng ta vốn đã nằm ở tình thế xấu, nếu còn gặp phải sử phản kháng của cả nước vậy phần thắng chắc chắn lại thấp hơn vài phần, thắng cũng là thắng thảm!"
“Cho dù đánh hạ được nước Bạch Tượng nhưng quản lý thế nào cũng là một vấn đề! Nơi đó nói thế nào cũng có mấy trăm vạn người dân, bọn họ coi chúng ta là thù địch, muốn quản tốt bọn họ thật sự khó khăn! Bây giờ nước ta đang tăng gia sản xuất, thật sự không rảnh lo cho nước khác! Bằng không được cái này mất cái kia, mất nhiều hơn được!"
“Còn nữa, bên cạnh còn có hai nước lớn như hổ đói rình mồi là Đại Viêm và Đại Nguyệt, bọn họ tuyệt đối sẽ không nhìn chúng ta thuận lợi mở rộng lãnh thổ như thế! Cho dù có khó khăn cỡ nào cũng sẽ xuất binh, đến khi đó lưng, bụng bị đánh giáp công, chắc chắn sẽ thua không nghi ngờ gì nữa!"
"Cho nên, hoặc là xuất binh giúp triều đình Bạch Tượng, tổn thất nhỏ nhất nhưng lợi ích to lớn! Hoặc là dứt khoát không xuất binh, mặc cho bọn họ đánh đến ngươi chết ta sống, còn chúng ta ngư ông đắc lợi! Xin bệ hạ hãy suy nghĩ kỹ!"
“Xin bệ hạ hãy suy nghĩ kỹ!” Quan viên thuộc phe phái của Hộ bộ thượng thư đồng thanh hô.
“Tiền đại nhân nói có lý nhưng đây là cơ hội nghìn năm có một, nếu bỏ lỡ cơ hội này thì dù chúng ta có muốn đánh hạ nước Bạch Tượng đến đâu cũng không dễ dàng như vậy nữa, có câu phải tận dụng thời cơ, mất rồi sẽ không tới nữa đâu!"
“Tuy rằng trận chiến này thương vong sẽ khá to lớn nhưng đánh trận nào có chuyện không có người chết? Vi thần đã tính toán qua rồi, nếu muốn đánh hạ nước Bạch Tượng, chúng ta cần đánh đổi khoảng năm mươi vạn binh mã, thương vong quả thật khá lớn nhưng vẫn nằm trong phạm vi nước ta có thể chấp nhận được! Đánh đổi năm mươi vạn binh mã lại có được một quốc gia, còn có năm trăm vạn dân chúng, lẽ nào thế này còn không đáng giá hay sao?
“Về phần hai nước Đại Viêm và Đại Nguyệt, nói thật, bọn họ giờ lo thân mình còn chưa xong, binh mã có thể phái ra có hạn, chúng ta hoàn toàn có thể đánh bại được! Chỉ cẩn vượt qua một cửa ải này, nhất định sẽ khổ tận cam lai!"
“Xin bệ hạ hãy suy nghĩ kỹ!” Quan viên thuộc phe phái của Binh bộ đồng thanh hô.
“Các vị ái khánh nói đều có lý!” Nữ đế gật đầu.
Đây cũng là chỗ rối rắm của nàng Rất dễ nhận thấy, xuất binh giúp triều đình Bạch Tượng trấn áp bạo loạn trong nước là phương án hy sinh nhỏ nhất và ổn thỏa nhất.
Sau khi sự việc thành công có thể có được một quốc gia cúi đầu xưng thần, còn có thể có được cống nạp của bọn họ.
Nhưng cơ hội mở rộng biên cương quả thật hiếm có.
Nước Bạch Tượng nội loạn không ngừng, hai quốc gia láng giềng lại lo thân mình còn chưa xong, lúc này không ra binh thì còn đợi đến khi nào nữa?
Qua thôn này sẽ không còn tiệm này nữa!
Chỉ là phương án này độ nguy hiểm khá cao, cái giá phải trả cũng hơi lớn cho nên nữ để chần chừ mãi chưa đưa ra được quyết định.
Chuyện không thể quyết định được cứ hỏi thừa tướng Người này quá toàn năng, ở trong có thể chủ trì triều chính, ở ngoài có thể dẫn binh đánh trận, hỏi hắn là chuẩn không cần chỉnh “Lâm ái khanh, ngươi có quan điểm thế nào, nói ra cho trẫm nghe thử?"