Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan

Chương 808




Ngươi xem, chỉ cần kéo bọn họ đến Đại Võ trồng trọt, không phải bọn họ sẽ không làm loạn nữa hay sao?"

Đôi mắt của quốc chủ Bạch Tượng sáng ngời: “Thừa tướng nói chí phải!"

Lâm Bắc Phàm mỉm cười gật đầu.

Quốc chủ Bạch Tượng dựng ngón cái, khen ngợi: “Bản vương vẫn thường nghe nói Lâm thừa tướng túc trí đa mưu, dụng binh như thần, thường xuyên có thể biến mục nát thành thần kỳ, giải quyết các vấn đề khó khăn!

Hôm nay cuối cùng bản vương cũng được chứng kiến, thật khâm phục! Vô cùng khâm phục!"

Adv

Lâm Bắc Phàm lại mỉm cười gật đầu.

Khen đi, cố mà khen nữa vào, đến khi đó chỉ có nước mà khóc thôi!

Lâm Bắc Phàm lớn tiếng nói với dân chúng Bạch Tượng đang hoan hô nhảy múa: “Bây giờ cổng thành biên quan sắp mở, nếu các ngươi vẫn không tin thì có thể theo bản quan đi xem!"

Adv

“Chuẩn bị mở cửa rồi sao? Đi đi đi, bây giờ đi xem luôn!"

“Nếu thật sự là vậy, ta sẽ lập tức vào ngay!"

“Dù sao ta cũng cô độc một mình, bây giờ có thể đi luôn!"

Mọi người đều vô cùng kích động.

Vì thế Lâm Bắc Phàm dẫn đầu dân chúng Bạch Tượng chậm rãi đi tới trước cứ điểm Thanh Long.

Hắn ngẩng đầu, lớn tiếng hô: “Mở cổng thành, chào đón dân Bạch Tượng nhập cảnh!"

“Rõ, thưa nguyên soái!"

Cổng thành ầm một tiếng, hoàn toàn mở ra!“Thật sự mở ra rồi?"

“Xem ra lời thừa tướng nói là thật!"

“Có thể đi kiếm sống rồi!"

Rất nhiều dân chúng Bạch Tượng hào hứng nối đuôi nhau đi vào.

Bởi vì nhân số thật sự quá nhiều nên hơi loạn, Lâm Bắc Phàm không thể không lớn tiếng hô: “Mọi người chậm thôi, đừng nôn nóng! Xếp hàng đăng ký cho xong, sau đó dựa theo trật tự vào thành!"

Bây giờ lời hắn nói vô cùng có tác dụng, mọi người đều mang khao khát về cuộc sống mới, dựa theo thứ tự vào thành.

Hôm ấy có hơn bốn mươi vạn dân Bạch Tượng nhập cảnh Đại Võ, bắt đầu cuộc sống mới...

Mà chuyện này cũng nhanh chóng truyền khắp toàn bộ nước Bạch Tượng.

Dân chúng Bạch Tượng đang làm loạn đều kích động.

“Đại Võ đang tuyển người cầy cấy?"

“Chỉ cần tới bên đó làm việc là có thể bao cơm ăn sao?"

“Nếu đến vụ mùa còn được chia một ít lương thực? Có chuyện tốt như vậy sao?"

“Nhìn Đại Võ mà xem, đối xử với dân chúng nước khác tốt như vậy thật đúng là có trách nhiệm của nước lớn! Nước Bạch Tượng thì không được, chỉ hận không thể bóc lột chúng ta đến chết! Người đối xử với mình tàn nhẫn nhất luôn là người một nhà!"

“Ta không thể ở nước Bạch Tượng được nữa, bây giờ phải đi tới Đại Võ thôi!"

“Đúng, ta cũng đến Đại Võ!"

Vì thế ngày hôm sau, có hơn ba mươi vạn dân Bạch Tượng ùa tới.

Đến ngày thứ ba, số lượng nhiều hơn, đạt đến bốn mươi vạn.

Đến ngày thứ tư, con số đạt đến đỉnh điểm, vậy mà lại vượt qua năm mươi vạn, gần đến sáu mươi vạn. Đến ngày thứ năm, tuy rằng nhân số có dấu hiệu giảm xuống nhưng vẫn đạt đến ba mươi vạn. Trong năm ngày này lại có gần hai trăm vạn dân Bạch Tượng tiến vào Đại Võ.

Mà những người này phần lớn đều là người khởi nghĩa lúc trước, vì không có đường sống nên không làm loạn không được. Nhưng bây giờ đã có một con đường sống, ai còn bằng lòng đi làm chuyện mất đầu đó nữa? Vì thế tất cả đều chạy ra ngoài.

Nội loạn ở Bạch Tượng hiển nhiên cũng được dẹp yên.