Còn dẫn dòng sông từ trên dãy núi Phượng Hoàng xuống.
Cứ như vậy, đất đai ở Võ Tây đã có sự cải thiện to lớn rồi.
Cộng thêm lúa Thái Bình chịu hạn chịu nóng, Lâm Bắc Phàm tin rằng năm nay nơi này chắc chắn sẽ bội thu.
Nếu trồng trọt thêm vài năm nữa, nơi này cực có khả năng sẽ biến thành kho lương của Đại Võ.
Adv.
||||| Truyện đề cử: Chiến Thần Trấn Quốc |||||
Mà lúc này, hai trăm vạn dân Bạch Tượng đã bắt đầu khai hoang và trồng trọt.
Điều khiến bọn họ kinh ngạc là thổ nhưỡng ở Võ Tây này hình như cũng không kém như trong tưởng tượng, có vẻ như trồng lương thực cũng không thành vấn đề, tại sao mọi người ở bên ngoài đều nói nơi này đất đai cằn cỗi?
Nếu nói thiếu nước....
Adv
Bọn họ tới đây đã được vài ngày rồi, vậy mà lại đổ mấy trận mưa liền, tần suất đổ mưa còn cao hơn tưởng tượng của bọn họ.
Cộng thêm hai dãy núi lớn, có dòng sông tự nhiên chảy xuống, nguồn nước này thoạt nhìn cũng không có vẻ gì là thiếu.
Cứ như thế, mọi người càng có thêm chút lòng tin.
Dù sao thì bọn họ tới đây là để khai hoang trồng trọt, nếu trồng lương thực tốt, bọn họ chắc chắn sẽ sống rất tốt, nếu lương thực bội thu thì bọn họ còn có thể được chia một ít lương thực.
Vì thế, mọi người làm việc với khí thế ngút trời, trong lòng tràn ngập ý chí chiến đấu.
Lâm Bắc Phàm đứng giữa ruộng nhìn cảnh tượng sục sôi ngất trời này, lớn tiếng hô: “Mọi người cố gắng làm việc! Vùng đất này mọi người cũng trông thấy rồi đó, là nơi có thể sản xuất lương thực, chúng ta cũng không thiếu nước, chỉ cần trồng ra được lương thực thì mọi người đều được chia phần!"
Một lão hán đang nghỉ ngơi không nhịn được mà hỏi: “Thừa tướng đại nhân, nếu bội thu, chúng ta có thể được chia bao nhiêu lương thực?"
Mọi người đều dỏng tai lên nghe ngóng.
Lâm Bắc Phàm mỉm cười, giơ ba ngón tay lên: “Ba phần!"
“Ba phần!” Mọi người hô lên kinh ngạc. Phải biết rằng bọn họ trồng trọt ở nước Bạch Tượng, lúc thu hoạch tốt nhất cũng chỉ có thể được chia hai phần rưỡi, lương thực còn lại đều bị triều đình và quý tộc địa chủ vơ vét hết, bộ dáng ăn không đủ no nhưng cũng không chết đói, cuộc sống rất khó khăn.
Mà người tha hương cầu thực tới Đại Võ không chỉ được triều đình Đại Võ lo cơm ăn, mà lương thực bội thu còn có thể được chia ba phần!
Sống tốt hơn lúc bọn họ còn ở Bạch Tượng nhiều!
Trời ơi, vậy mà trên đời lại có chuyện tốt đẹp như thế?
Lão hán kích động hỏi: “Thừa tướng đại nhân, đây là thật sao?"
Lâm Bắc Phàm ngẩng đầu ưỡn ngực, nói một cách hùng hồn: “Hiển nhiên là thật rồi! Bản quan đường đường là thừa tướng của Đại Võ kiêm đại nguyên soái binh mã, nhất ngôn cửu đỉnh, làm sao lại nói đùa như thế được?"
Mọi người lập tức reo hò nhảy múa.
“Vậy mà lại có thể được chia ba phần lương thực, thật sự quá tốt rồi!"
“Cho nhiều quá, không cố gắng cũng không được!"
“Xem ra nhất định phải liều mạng làm thôi!"
“Cái này là chắc chắn rồi, bằng không lại có lỗi với bản thân quá!"
Lâm Bắc Phàm hỏi với vẻ khó hiểu: “Mới có ba phần lương thực thôi, có đến mức kích động như vậy không?"
Câu nói này hình như đã hỏi đến chỗ thương tâm của dân chúng Bạch Tượng.
Lập tức có người kể khổ: “Thừa tướng đại nhân, ngươi không biết đấy thôi, chúng ta sống ở nước Bạch Tượng khổ biết bao! Mọi người vất vả cày cấy cả một năm, kết quả mười phần lương thực thì có ba phần bị triều đình thu đi! Sau đó lại có năm phần bị mấy địa chủ và quý tộc đó rút đi! Đến tay chúng ta nhiều lắm chỉ còn lại hai phần, thuộc loại ăn không đủ no nhưng cũng không chết đói đó!"
“Mà thế này đã được tính là tốt lắm rồi! Nếu gặp phải thiên tai hạn hán thì càng thảm hơn! Giống như trận thảm hoại băng tuyết vừa rồi, mọi người đều thiệt hại nặng nề, kết quả triều đình còn định rút đi nửa phần lương thực, mấy ông lớn quý tộc đó cũng định rút đi nửa phần, thậm chí là một phần! Đến tay chúng ta chỉ còn lại chưa đến một phần, thế này làm sao mà sống nổi?"
"Còn có chuyện càng khiến người tức hơn nữa!"
Một người dân Bạch Tượng tức giận nói: “Bọn họ còn cướp hết sạch lương thực ở nhà ta, còn muốn áp giải ta đi trồng trọt cho bọn họ! Không cho ăn cơm còn đòi ta làm việc, thiên hạ nào có chuyện như thế?"