Lâm Bắc Phàm gật đầu, càng ngày thời gian hắn và nữ đế ở cạnh nhau càng nhiều hơn, điều này cũng khiến Lâm Bắc Phàm dần dần nhận ra rằng nữ đế thực sự không hề đơn giản, coi bộ nàng rất khác so với vẻ bề ngoài của mình.
Nàng không hề ngốc nghếch như người ngoài hay đồn.
Có một vài chuyện đúng là nàng xử lí rất không hay, song có vài chuyện nàng lại làm rất đến nơi đến chốn. Nàng là kiểu lơ là chuyện nhỏ, thông minh chuyện lớn.
Nhất là trong việc tiêu diệt ba vị phiên vương, biểu hiện của nàng càng lúc càng thông minh lanh lợi hơn, rất nhiều chuyện nàng đều xử lý rất ổn thỏa.
Adv
Nữ đế cũng hay có những sách lược trùng hợp với hắn trong việc xử lý đại sự của quốc gia. Hiện giờ, chuyện ngu ngốc nhất mà nàng làm đó chính là quá tham luyến nam sắc. Lâm Bắc Phàm vuốt ve gương mặt của mình.
Bất cứ một hoàng đế thông minh nào đều sẽ có thuật đế vương khiến cho triều đình ổn định, như vậy thì mới có thể nắm vững quyền lực, khiến bách quan văn võ phải làm việc cho mình.
Dù có yêu thích một người đến mức độ nào đi chăng nữa thì vẫn phải giữ được sự ổn định ấy để tránh bị mất đi quyền lực.
Adv
Kết quả nữ đế thì hay rồi, nàng ném tất cả quyền lực của mình cho hắn. Thừa tướng là hắn, nguyên soái là hắn, đến cả vương gia cũng là hắn.
Nữ đế đã cho hắn quá nhiều, nhiều đến mức khiến da đầu hắn tê dại.
Nếu như hắn thực sự là một quyền thần tham lam quyền lực thì nữ đế đã xong đời từ lâu rồi!
“Quân sư, Đại Võ không an toàn một chút nào cả! Chỉ có Tà Nguyệt mới là nơi để về mãi mãi của ngươi mà thôi!” Tử Nguyệt công chúa nói.
Lâm Bắc Phàm gật đầu: “Công chúa điện hạ, ta biết rồi!" . Google 𝘁𝘳a𝒏g 𝒏ày, đọc 𝒏gay khô𝒏g quả𝒏g cáo ﹍ T𝐑u 𝗠T𝐑UYeN.v𝒏 ﹍
Nếu sau này thực sự phải đánh bài chuồn thì Tà Nguyệt cũng là một chỗ không tồi. Điều duy nhất hắn phải đối phó chính là Tử Nguyệt công chúa.
Nữ nhân này quá tham lam, còn đòi sinh đến mười đứa con, như thế thì làm sao ta sinh nổi?
Lúc này tại nước Bạch Tượng, do đã có hai trăm vạn người rời đi nên hiện giờ, đất nước này chỉ còn lại ba trăm vạn người dân.
Những người ở lại đều là những người có khá nhiều tài sản, đồng thời cũng là những người an phận, biết giữ mình. Trong đợt bạo loạn lần này, bọn họ không hề gây chuyện, chỉ bo bo giữ mình.
Hiện giờ những bạo dân đều đã rời đi, bọn họ cứ suy nghĩ một cách ngây thơ rằng bạo loạn đã qua, bọn họ phải bắt đầu một cuộc sống mới.
Bọn họ cho rằng bản thân bọn họ không phản kháng, không gây sự là quốc vương sẽ đối xử tốt với bọn họ. Thậm chí có vài người còn vui mừng, những bạo dân gây chuyện đã rời đi đồng nghĩa với việc số người cạnh tranh lợi ích với bọn họ cũng giảm đi, cuộc sống của bọn họ sẽ càng tốt hơn, càng sung túc hơn.
Thế nhưng cuối cùng bọn họ lại là những kẻ ngốc nghếch và vô cùng ngây thơ!
Lúc này, một đội binh sĩ do một tướng lĩnh dẫn đầu xông vào một gia đình giàu có.
Chủ nhà ngơ ngác, sau đó thì phẫn nộ: “Các ngươi muốn làm gì? Các ngươi đang xâm phạm nhà dân đấy, điều này là phạm pháp đấy các ngươi có biết không? Cẩn thận ta tới nha môn tố cáo các ngươi bây giờ!"
Vị tướng lĩnh kia cười một cách lạnh lùng: “Có bản lĩnh thì ngươi cứ tới đó mà tố cáo, đây là mệnh lệnh của bệ ha!"
“Gì cơ? Mệnh lệnh của bệ hạ?"
Trong lòng chủ nhà bỗng dấy lên một dự cảm chẳng lành: “Thế bệ hạ muốn làm gì?"
“Muốn làm gì à?"
Vị tướng lĩnh kia lớn giọng nói: “Nhà các ngươi có thứ gì đáng tiền thì đều giao hết ra cho bản quan!"
“Quan lão gia, thứ đáng tiền ư?"
Chủ nhà lập tức kể khổ: “Sau trận thiên tai vừa rồi, nhà ta làm gì còn thứ gì đáng tiền chứ? Thứ đáng tiền duy nhất chính là căn nhà này rồi!"
“Xem ra ngươi không có ý định giao đồ ra, lục soát cho bản quan!” Vị tướng quân kia phất tay.
Tiếp đó, có mười bốn binh lính xông vào tiến hành lục soát. Bọn họ tới từng phòng một, thậm chí mỗi một ngăn tủ cũng không bỏ qua.
Thế là rất nhanh sau đó, bọn họ lục soát được một hòm bạc vụn nho nhỏ.