Lâm Bắc Phàm thấy lòng mình sụp đố: “Bệ hạ, đã hơn nửa tháng rồi đó! Thần đã phê duyệt tấu chương trong hai mươi ngày liên tiếp rồi, thần sắp nôn ọe ra đây rồi này, bệ hạ cho thần chơi một lúc đi có được không?”
“Không được! Việc nước quan trọng, một ngày cũng không được qua loa! Khó khăn lắm trẫm mới có dịp ra ngoài, trẫm chỉ muốn thư giãn cho thoải mái, thế nên vất vả cho ngươi rồi!” Nữ đế nói rành rọt từng chữ. Dưới yêu cầu mạnh mẽ của nữ đế, Lâm Bắc Phàm bắt buộc phải đi phê duyệt tấu chương. Một ngày vui chơi trôi qua, bọn họ lại tiến về Giang Đông và dần dần cách xa Đại Viêm hoàng triều.
Lúc này, kinh thành Đại Viêm vô cùng náo nhiệt.
Do đã luyện chế thành công thuốc trường sinh bất lão trong truyền thuyết nên các thế lực đều phái mật thám tới đây, công tác phòng vệ của kinh thành Đại Viêm trở nên khó khăn vô cùng.
Đại Viêm đã điều động rất nhiều quan binh và cao thủ đi tuần tra sát sao, không dám lơ là một phút giây nào.
Tuy nhiên lúc này bên trong hoàng cung lại yên tĩnh vô cùng.
Trong một cung điện hào hoa, trên một chiếc giường sang trọng có một người bị đóng gói thành xác ướp đang nằm trên đó. Người này chính là Không Hư đạo trưởng, tối qua sau khi bị sét đánh, khắp người hắn ta toàn là vết thương và bất tỉnh nhân sự, sau đó thì được hoàng đế Đại Viêm phái người đưa vào cung chữa trị.
Cũng may hắn ta là Tiên Thiên, thể chất ổn nên sau một ngày tu dưỡng, sức khỏe của hắn ta cũng có dấu hiệu hồi phục. Hắn ta mơ màng tỉnh lại song lại thấy một thân ảnh mặc hoàng bào quen thuộc.
“Quốc sư, cuối cùng ngươi cũng tỉnh lại rồi, trầm lo cho ngươi lắm đấy!”
Người trước mắt chính là hoàng đế của Đại Viêm hoàng triều.
Lúc này hai mắt của hắn ta đỏ ngầu, tràn đầy tia máu, hình như hắn ta đã không ngủ cả đêm.
Thế nhưng sau khi trông thấy Không Hư đạo trưởng tỉnh lại, tinh thần của hắn ta lại hưng phấn một cách lạ thường.
“Bệ hạ, khiến bệ hạ phải lo lắng rồi! Bần đạo… bần đạo đang ở đâu thế này?”
Không Hư đạo trưởng nhìn trái ngó phải, hắn ta cảm giác đây là một nơi lạ lẫm vô cùng song cũng hơi quen thuộc.
“Quốc sư, đây chính là tấm cung của trâm!”
Hoàng đế Đại Viêm mỉm cười: “Tối hôm qua ngươi bị trời trừng phạt, bị thương rất nghiêm trọng! Hơn nữa phủ quốc sư cũng bị hủy rồi, thế nên trầm đưa ngươi vào cung chữa trị! Trẫm đã trông ngươi cả một tối đấy!” Không Hư đạo trưởng kinh ngạc, bản thân hắn ta đang nằm trong tấm cung của hoàng đế, lại còn được hoàng đế trông cả một đêm?
Sao hắn ta lại được vinh hạnh như vậy chứ? Không Hư đạo trưởng vội ngồi dậy, hắn ta hoảng sợ nói: “Bệ hạ, chuyện này…”
Hoàng đế Đại Viêm cũng hoảng loạn: “Quốc sư, hiện giờ ngươi đang bị thương nặng, mau nằm xuống đi! Có chuyện gì thì ngươi cứ nói, trầm nghe đây!”
Dưới yêu cầu mạnh mẽ của hoàng đế Đại Viêm, tên đạo sĩ bất lương cuối cùng cũng nằm xuống. Trong lòng hắn ta lại càng hoang mang hơn nữa!
Hình như hắn ta chẳng làm gì cả cơ mà, tại sao hoàng đế lại đổi xử với hắn ta tốt như vậy? Thế là hắn ta bèn lên tiếng hỏi.
“Quốc sư, chẳng lẽ quốc sư quên ròi sao?”
Hoàng đế Đại Viêm hưng phấn nói: “Tối hôm qua, vào cái buổi tối mưa gió bão bùng, sấm chớp kinh hoàng ấy ngươi đã luyện chế thành công
thần dược trong truyền thuyết – thuốc trường sinh bất lão đấy!”
Tên đạo sĩ bất lương sững sờ, hắn ta lắp ba lắp bắp: “Bần đạo… đã luyện được thuốc trường sinh bất lão ư?”
“Đúng vậy!”
Hoàng đế Đại Viêm cực kì kích động, hắn ta nói: “Trẫm cũng không ngờ quốc sư ngươi thật sự đã luyện chế được thần dược nghịch thiên đó! Nó là một viên đan dược màu vàng ánh kim, phiêu diêu trong không trung, mưa gió không thế làm gì được nó, mùi hương tỏa khắp, cực kì thần kì! Khi ấy tất cả mọi người đều nhìn thấy, có người còn dập đầu lạy cơ mà!”
Đạo sĩ bất lương chớp mắt.
Hắn ta chỉ nhớ cuối cùng hắn ta bị sét đánh và ngất đi mà thòi.
Thế nhưng trước khi ngất hắn ta thoang thoáng thấy được có một luồng ánh sáng màu vàng kim bay thẳng lên trời.
Chẳng lẽ đó chính là thuốc trường sinh bất lão?
Đậu má!
Hắn ta làm khùng làm điên mà lại luyện được thần dược trong truyền thuyết ư?
Dù không phải là thuốc trường sinh bất lão
song e rằng nó cũng là một loại đan dược thần kì nào đó, có công năng phi phàm Vậy mà hắn ta cũng luyện ra được thần đan?
Hắn ta quả đúng là đứa con cưng của ông trời mà, ha ha ha!Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0t để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ! Tên đạo sĩ bất lương cũng bắt đầu thấy hưng phấn.
“Song tiếc rằng thần dược đó quá nghịch thiên, không được phép tồn tại trên thế gian, bằng không trẫm đã uống nó rồi thực hiện ước mộng trường sinh thành tiên!” Hoàng đế Đại Viêm nói với vẻ không cam tâm. Tên đạo sĩ bất lương kinh ngạc: “Gì cơ? Thần dược không còn nữa sao?”
“Đúng vậy! Quốc sư không biết đó thôi, khi ấy đan dược đã được luyện chế thành công, tất cả các cường giả đều xuất hiện để tranh đoạt nó! Thế nhưng cuối cùng trời lại đánh sét xuống và hủy đi viên đan dược ấy! Đúng là quá đáng tiếc!”
“Đúng là đáng tiếc thật!”
Đạo sĩ bất lương gật đầu một cách nặng nề, trong lòng hắn ta như đang rỉ máu. Khó khăn lắm hắn ta mới được phen chó ngáp phải ruồi, luyện chế ra được một loại thần đan, ấy thế mà lại bị ông trời hủy mất!
Nếu biết trước thì hắn ta đã uống luôn viên đan dược trong lúc bị sấm sét truy đuổi rồi!
“Mặc dù thần đan không còn song điều may mắn là quốc sư vẫn còn!”
Hoàng đế Đại Viêm kích động nắm lấy tay của đạo sĩ bất lương, gương mặt hắn ta tràn ngập vẻ hưng phấn: “Quốc sư, ngươi có còn nhớ cách luvên chế khônq?”