Xuyên Không Về Làm Hoàng Hậu Của Trẫm

Chương 14: Cướp




“Cô đang làm gì thế?”

“Ta câu cá.”

“Câu cá?”

“Ừm… lác nữa huynh sẽ biết.”

Lam Chi đào dưới đât lên một con giun để câu cá.

Có lẻ cá ở thời này chưa được biết đến chuyện câu cá, còn rất ngây thơ. nên rất nhanh đã ăn mồi và mắt câu.

Mọi người ai nấy đều trầm trồ nhìn Lam Chi và tán thưởng cô.

Họ học theo cô, làm cần câu rồi ngâm ở mọi nơi. Vì thế tối đó ai cũng đều no bụng mà ngủ.

Vài ngày sau.

“Công tử, quân của triều đình đã đến đỉnh núi. Nhân vì mang theo quá nhiều đồ. Dốc núi quá cao, đường quá khó đi, nên họ không xuống núi được ạ.”

“Nhờ một vài nam nhân lên núi hỗ trợ.”

“E là không đủ….”

“Giờ cũng đâu còn cách nào nữa. Xe ngựa quả thật không thế xuống được núi đâu.”

“Ta cũng sẽ đến phụ một tay” Lam Chi nói.

“Cô?” A Minh ngờ vực.

“Lại muốn xem thường ta… đừng quên những ngày qua chính ta đã tạo ra thức ăn cho các người.”

“Đây không phải là lúc để cãi nhau. Đi thôi.” Khánh Thiên nhanh chóng rời đi.



Mọi người rất nhanh cũng theo sau.

“Cứ tiếp tục thế này, e là đến ngày mai vẫn không vận chuyển xong, ngược lại chúng ta sẽ không trụ nổi.”

“Ta có cách này.”

“Cô có cách gì?”

“Tạm thời cứ để một đoạn đứng một người… thay vì khênh từng vao gạo xuống núi. Chúng ta sẽ dùng phương pháp băng truyền, để truyền xuống… như thế mọi người đều đỡ phải đi xa.”

“Được! Mau chóng làm theo ý của Lam Chi.”

“Rõ!”

Theo phương pháp của Lam Chi, rất nhanh hơn 70% số vật phẩm đã được chuyển đến nơi.

“Vẫn còn một số gạo, nếu để lại đây, e là sẽ bị cướp đi mất.” A Minh nhắc nhở.

“Nhưng trời đã tối, mọi người cũng đều mệt cả rồi.”

“Thế này! Ta và A Minh sẽ ở lại đây canh chừng số lương thực còn lại, mọi người về nghĩ ngơi đi, sáng mai chúng ta lại tiếp tục.”

Mọi người đều đồng ý với ý kiến của Tuấn Thiên. Trong khi mọi người đang cùng nhau xuống núi, chỉ có Lam Chi là đi tìm cỏ khô lót để nằm.

“Lam Chi? Cô làm gì đấy.”

“Ta tìm chổ ngủ, với tìm thêm ít cũi khô để nhóm lửa.”

“Không được! Đây là đỉnh núi, thời tiết rất lạnh, nữa đêm có thể sẽ có mưa, cô không thể ở lại.” Tuấn Thiên chắc giọng nói.

“Ta đến đây, mấy ngày nay ăn ngủ đều cùng hai người, giờ lại kêu ta tách ra… hai người đúng là. Nhẫn tâm.”

“Mặc kệ cô nghĩ thế nào, đi.. ta đưa cô xuống núi.”



Tuấn Thiên nắm lấy cổ tay Lam Chi, kéo cô đi được một hai bước thì, cô thốt lên.

“Nhưng… ta sợ.”

“Cô sợ điều gì?”

“Bọn họ… tuỳ đều là viện binh triều đình… nhưng cũng đều là những nam nhân ta chưa từng gặp qua.. ta không muốn xuống núi cùng bọn họ.”

“Cô…”

“Ta không sợ lạnh, nếu lạnh thì có thể nhóm thêm lửa… huynh cho ta ở lại đây đi…. Ở đây ta cảm thấy mình an toàn hơn.”

“Cô tin tưởng ta đến vậy à?”

Lam Chi gật đầu.

Ánh mắt cả hai bắt đầu hiện lên sự trìu mến cho nhau.. A Minh bên cạnh không nhìn được nữa, nhẹ giọng nói.

“Hai người nói xong chưa vậy? Qua đây nhóm lửa đi.”

“Ờ.. được.”

Đêm đó ba người ngủ tạm dưới một tán cây.

Nữa đêm Khánh Thiên tỉnh giấc. Anh cho thêm củi vào để lửa không tắt.

Sợ Lam Chi lạnh, anh cởi luôn chiếc áo trên người để đắp cho cô. A Minh nhìn thấy tất cả, nhưng chỉ nhoãn miệng cười rồi tiếp tục ngủ.

Vừa chợp mắt lại chưa lâu, thì xe lương thực của họ đã bắt đầu có vài ba tên mặt đồ đen tiếp cận.

A Minh là tướng sĩ theo bên cạnh hoàng thượng, nên với việc này anh rất nhạy.

A Minh từ từ mở mắt ra, tay nắm chặt thanh kiếm.