“Vậy ta thì sao?”
“Tham kiến quý phi.”
“Bổn cung mất đồ, ghi ngờ Lam thái y lấy trộm. Không lẽ đến cả ta cô cũng kháng lại, không cho bổn cung lục soát?”
“Ta…. Được! Lệnh của quý phi, thần. Đương nhiên không dám phản đối.”
Ngay khi Như Ý chuẩn bị lục soát.
“Nhưng chuyện này ảnh hưởng trực tiếp đến trong sạch và uy tín của thần nữ. Mong rằng, nếu thần nữ thật sự vô tội, thì Trương quý phi, người có phải nên xin lỗi ta không?”
“Tiện nữ, cô nghĩ mình là ai chứ, dám mở miệng bắt quý phi xin lỗi mình? Cô chán sống rồi hả?”
“Tại sao ta không dám? Dù cho có là quý phi hay hoàng hậu nương nương… cũng không có quyền vu oan cho người khác, hú hồ, đây vốn là việc ảnh hưởng đến ta. Tất nhiên ta phải có quyền ra điều kiện, tụ bảo vệ bản thân.”
“Được lắm, mồm mép của cô cũng ghê lắm. Như Ý, xét phòng.”
Lam Chi dắt họ đi được đến đây, trong lòng có chút đắc ý, cô ngồi xuống bàn, tự rót lấy một tách trà. Nhấp một ngụm, rồi thanh giọng nhắc nhở.
“Như Ý, cô nhớ xem kĩ trong ngăn tủ đầu giường bên trái của ta nhé. Ta hay để đồ có giá trị ở đó.”
Như Ý có chút chột dạ khi nghe đến đây.
Đến đúng chổ mà Lam Chi nói. Như Ý nhanh tay lật từng hộp trang sức lên, lật mãi nhưng chẳng thấy gì. Như Ý đưa mắt nhìn sang một thái giám.
Tên thái giám nhận ánh mắt dò xét của Như Ý, hắn chỉ biết cuối đầu.
“Quý phi, không có…” Như Ý bẻn lẻn lắc đầu.
“Sao lại không có?”
“Thần không lấy, tất nhiên là không có.”
“Không phải cô thì ai? Chắc chắn cô đã đưa ra bên ngoài bán.”
“Nè! Từ đầu đến cuối là cô dẫn người đến chỗ ta. Tự mình định tội ta. Bây giờ thì sao? Cát người muốn xét phòng, ta cũng đã cho các người xét rồi, tìm không ra đồ, lại quay sang phỏng đoán rằng ta đã đưa đồ ra ngoài. Như Ý!!! Từ đầu đến cuối, ta trộm đồ cũng từ miệng cô mà ra, tìm đồ cũng tự cô tìm, bây giờ cô lại muốn buột thêm tội gì cho ta?”
“Cô, ta…” Như Ts trừng mắt, tay siết thành hai quả đấm.
“Đủ rồi……. Quý phi, đồ không có ở đây, hay là người quay về tìm kỉ lại xem sao.” Đông tướng quân nói.
Quý phi dùng một ánh mắt cảnh cáo nhìn lấy Như Ý, rồi hậm hực quay người.
“Khoan đã!” Làm Chi lên tiếng.
“Trương quý phi, xin người dừng bước.”
Trương quý phi và Như Ý đều dừng lại.
“Đồ của người không có sở chỗ thần, có phải… quý phi, người nên làm đúng như thỏa thuận. Xin lỗi thần không?”
“Lam Chi!” Quý phi quay bật người lại, giọng đanh thép, nghiến răng.
“Cô dám yêu cầu ta xin lỗi cô, cô chán sống rồi đúng không?”
“Thần không dám, chỉ là trước khi xét phòng, nô tỳ đã nói trước, chuyện này làm vấy bẩn thanh danh của thần, người đã kiểm tra, đồ của người, không phải đi thần lấy… như thế? Há có phải là vu oan?”
…
“Thôi không sao, nô tỳ thân phận thấp kém, vốn cũng không nhận nổi câu xin lỗi của người. Đành chịu nhục, gánh sự oan ức này vậy.” Lam Chi bày ra nét mặt ủy khuất.
“Lam Chi, cô được lắm, cứ chờ xem, bổn cung nhất định… không tha cho cô.”
Nói rồi Trương quý phi cùng người của mình rời đi trong tức giận.
Lam Chi nhìn họ rời đi. Cánh môi nhỏ nhẹ công lên, nét mặt hiện rõ sự xem thường.
Cô ngồi xuống, đôi tay nhỏ phủi vào váy.
“Quá xem thường ta rồi.”
“Lam Chi, cuối cùng chuyện này là sao?” Đông tướng quân ngồi xuống, gác gươm lên bàn và h
“Chuyện đã rõ rành rành như vậy rồi, huynh còn chưa hiểu sao?”
“Ý của muội là?….”