Vừa la hét, thôn dân vừa ném rơm rạ về phía Bao Đại, hắn đành lui vào phủ, bẩm báo tình hình cho Thừa Tống Vụ.
"Đáng chết! Ta còn định làm xong vụ này, sẽ chia cho bọn chúng một ít, vậy mà... xem ra bọn chúng chán sống rồi."
"Đại nhân, bên ngoài rất đông, chúng ta cũng không thể ra tay giết người được."
"Không được thì cũng phải thị uy, không thể để bọn chúng la hét thế được, nhỡ đâu Lam cô nương đánh tiếng đến đây, vụ hàng này khó mà thành."
"Thuộc hạ đã hiểu."
Bao Đại trở ra với thanh kiếm trên tay, mặt đầy sự tức giận.
"Các vị hương thân, ta không biết các vị từ đâu nghe được tin là đại nhân nhà ta giấu gạo làm của... nhưng hôm nay các vị đến đây la hét om xòm, quả thật rất không phải quy. Nếu các vị không về, vẫn cố chấp làm loạn, thì bọn ta sẽ không nương tay."
Mọi người nghe vậy, có vẻ có chút lo sợ, nhưng cả đời của họ đã sống dưới sự áp bức của Thừa Tống Vụ, đây là cơ hội duy nhất, để họ đòi lại công bằng.
Một người trong số họ bước lên nói.
"Nếu không có gì khuất tất, tại sao không để bọn ta vào xem thử?"
"Ngươi xem Thừa phủ là đâu? Có thể tuỳ tiện lục soát, muốn ra là ra, vào là vào à?"
"Bọn ta không cần biết, hôm nay hoặc là để bọn ta vào kiểm tra, hoặc là gọi Thừa đại nhân ra đây đối chất."
"Vậy thì ta xem xem, ai có gan xông vào."
"Cả đời ta đã bị Thừa Tống Vụ hà hiếp, hôm nay, ta thà bỏ mạng chứ không chịu khuất phục."
Lời vừa dứt, Bao Đại đã một cước, đá người kia té nhào.
"Trời ơi, đánh người rồi."
Mọi người bắt đầu bức xúc hơn, cùng hò hét xông lên.
"Trả công bằng lại cho bọn ta."
"Các người ức hiếp dân lành."
Trong khi người bên ngoài làm loạn, thì Lam Chi đã đưa người của mình leo vào kho, thành công tiêu diệt bọn lính gác trong chớp mắt.
Cửa nhà kho lại rất khó mở. Nhưng Lam Chi lấy trong người ra một lọ axit ăn mòn cực mạnh. Rất nhanh đã phá được khoa.
Cả đám bọn họ đều đứng hình khi thấy số lựơng thực trong kho.
"Khốn nạn! Bọn ta nhịn ăn, nhịn mặt, chịu đói chịu khổ chừng ấy năm... vậy mà lão già đó lại nhẫn tâm ôm số lương thực lớn như thế này một mình."
"Phải đó Dương huynh, hắn đúng là không bằng cầm thú. Hoàng thượng đúng là, có mắt như mù."
Nghe người kia mắng hoàng thượng, Lam Chi và Khanh Như chỉ có thể nhìn nhau, không thể nói gì thêm.
"Được rồi, thời gian không có nhiều, mau đưa hết số gạo thóc này ra ngoài." Đông Tịch Vương nói.
Nói rồi, họ nhanh chóng mang số gạo kia đi.
Lam Chi còn phát hiện rất nhiều hòm châu báo, và bằng chứng tham ô.
Cô vội vơ lấy số sổ sách kia, cất vào y phục. Sao đó đến hổ trợ mọi người.
Trở lại trước cửa phủ, người dân vẫn không ngừng la hét, quấy phá đòi vào trong.
Thừa Tống Vụ đành ra mặt giải quyết.
"Là ai đòi gặp bổn quan?"
"Đại nhân!"
"Thừa Tống Vụ, ngài để bọn ta vào trong? Bằng không, hôm nay bọn ta sẽ không đi đâu hết."
"Vị lão bá này, một nhà dân bình thường, nếu không có lệnh có quan phủ, thì nhất định dù là ai, cũng không được khám xét. Vậy, mọi người dùng gì, để xông vào phủ của ta?"
"Bọn ta..."
"Ta..."
"Ta dùng tính mạng của mình! Đế chứng minh ngươi dùng của công trục lợi cá nhân."
"Ta là mệnh quan triều đình, được tiên đế ngự phong, làm quan bao nhiêu năm nay, thanh minh, chính trực, yêu dân hơn yêu bản thân. Không biết là các vị nghe tin từ đâu, nói bản quan tư lợi cá nhân? Ta nhất định sẽ không bỏ qua cho kẻ cầm đầu."