Dưới ánh nắng chan hoà của buổi chiều, từng cơn gió thoang thoảng vị mặn của biển nhè nhẹ thổi qua các kẽ lá dừa khiến nó khẽ rung động, tạo thành các âm thanh làm cho đầu óc Thẩm Chi Ưu bỗng chốc cảm thấy thoải mái.
Thẩm Chi Ưu ngồi trên bãi cát trắng, một thân ảnh nhỏ ngắm nhìn biển rộng xanh bao la kia, từng đợt sóng liên tục kéo lên bờ, chúng đi trên bờ cát, xung quanh toả ra các bọt nhỏ nổi lên, rồi từ từ theo dòng biển lui xuống.
"Đang ngắm cảnh sao?"
Đột nhiên từ đằng sau vọng đến một giọng nói quen thuộc, Thẩm Chi Ưu không xoay đầu qua nhìn mà chỉ cười nhạt, đáp:
"Ừm, cảnh ở đây rất đẹp!"
Sau đó, người kia cũng tiến tới gần cô, nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh.
"Anh thật vui khi thấy em sống rất hạnh phúc!" Trình Tần khẽ cười, nói.
"Cám ơn!" Thẩm Chi Ưu gật đầu.
"Có lẽ chuyện xưa kia xem ra nên bỏ qua một bên thôi!" Trình Tần nhìn về phía mặt trời mọc, tiếp tục nói.
"Đúng vậy, bây giờ anh cũng nên biết điều một chút đi, một năm nữa nếu như anh cưới Như Ngọc thì nên biết thân biết phận mà gọi em hai tiếng Chị Dâu đấy!" Chi Ưu tặc lưỡi, đáp.
Chuyện gì đã xảy ra trong quá khứ, bây giờ đều đã không còn quan trọng, cô và Trình Tần đều không muốn làm mất lòng đối phương nên tất cả những chuyện cũ vốn đều không quan tâm, tuy nhiên, việc Trình Tần sẽ có ngày làm em rể của cô thì lại không thể lường trước được.
"Vâng, thưa chị dâu!" Trình Tần ngoan ngoãn phối hợp.
Cả hai đều bật cười, sau đó hàn huyên được một lúc thì Trình Tần đột nhiên nói một câu khiến tâm trạng của cô bất giác mà trùng xuống.
"Khi ấy, lúc mà anh gặp em ở bệnh viện do em bị tai nạn đấy, em còn nhớ không? Anh lúc đó cứ ngỡ em là một con người khác vậy!"
Thẩm Chi Ưu mím môi, im lặng không nói gì.
Tất nhiên là người khác rồi, cô là bị xuyên qua, ngay ngày đầu tiên đã bị chửi là rắn độc, vô liêm sỉ, cô làm sao mà không nhớ chứ? Hứ!
"Nhưng mà sau một hồi suy nghĩ, anh nghĩ chắc là do sau khi bị tông xe nên mới thay đổi như vậy!"
Lần này, Chi Ưu nhịn không được mà đánh một phát vào lưng Trình Tần, hùng hổ quát:
"Con mẹ nó, Trình Tần anh chán sống rồi hả?"
"Không ạ, xin chị dâu tha mạng!" Trình Tần chắp hai tay, dở khóc dở cười đáp.
Sau một lúc, Trình Tần lại một lần nữa ngứa miệng, hỏi:
"Chị dâu, em có một thắc mắc, chị giải thích cho em được không?" Trình Tần ngước đôi mắt mong chờ lên nhìn cô, mỉm cười nói "Được không chị?"
Thẩm Chi Ưu trầm tư suy nghĩ một chút thì gật đầu đồng ý:
"Được, chú mày nói đi!"
"A...chuyện là...vì sao chị lại chọn Âu Minh Triết thế?"
Chi Ưu nhìn anh, ánh mắt mang phần khinh bỉ:
"Chẳng lẽ bổn nương đây lại chọn chú?"
"Hứ, em có gì mà không bằng tên đó?"
"Xì...đồ tự luyến! Luận về tài, anh ấy đã hơn chú nhiều rồi, còn luận về sắc thì..." Cô nhìn một lượt từ trên người Trình Tần xuống, lắc đầu bất mãn:
"Chú có mà đi xách dép cho lão công của bổn nương!"
"Hừ, chỉ là cái mã thôi mà, có gì mà tốt chứ?"
Bỗng nhiên đâu đó vang lên giọng của một đứa trẻ, cô và anh theo bản năng liền xoay đầu lại nhìn.
"Đàm Tư Thanh?" Chi Ưu trợn to mắt lên nhìn cậu bé trước mặt, bất ngờ đến há to miệng "Sao em lại ở đây?"
Không phải là Đàm Khang Dụ nói Đàm Tư Thanh là đang ở nhà họ hàng sao? Vậy...không lẽ...
"Nhà dì em ở gần khu khách sạn của chị nên anh hai em vừa mới đưa em tới đây!" Đàm Tư Thanh nhanh chóng đáp "Không phải chỉ vì chú ấy đẹp trai thôi sao? Em cũng đẹp mà!"
Thẩm Chi Ưu bây giờ thật không biết nói gì hơn, cô chỉ có thể dở khóc dở cười nhìn thằng bé.
"Em còn nhỏ..."
Đàm Tư Thanh ngắt lời cô, to tiếng quát:
"Nhỏ thì sao? Bây giờ đã là thời đại nào rồi mà chị còn suy nghĩ như thế? Thẩm Chi Ưu, em nói cho chị biết, tình yêu không nên phân biệt tuổi tác!"
Chi Ưu xém một chút nữa là té xỉu sau khi nghe câu nói của Đàm Tư Thanh, cô thật sự là muốn khóc a!!!
Bạn nhỏ à, một trẻ em mới có 11 tuổi như em mà đã biết những lời này rồi sao?
"Hơn nữa, chị còn suốt ngày bị cái chú Minh Triết kia sàm sỡ mà chị vẫn còn chịu được sao? Chị nhanh bỏ cái tên đó đi, em sẽ làm bạn trai chị, chị yên tâm, em là một hảo hán, tuyệt đối sẽ không giở trò biến thái như chú ấy!" Đàm Tư Thanh đứng thẳng lưng, một tay để trước ngực, ra vẻ oai hùng, thề một đời sẽ giữ lời hứa.
Mẹ nó, có ai cứu tôi không??!
"Thanh Thanh à, không phải thế đâu..." Thẩm Chi Ưu xấu hổ từ chối, Trình Tần ngồi một bên, không ngừng ôm bụng cười.
"Chị đừng biện minh, rõ ràng chú ấy toàn bị chị gọi là Vô Sỉ, còn nữa, em có hỏi anh hai em vô sỉ là gì rồi, nghĩa của nó nhất định không tốt đẹp! Thẩm Chi Ưu, chị nhanh từ bỏ chú ấy đi!"
"Mẹ kiếp, thích ăn đấm hả thằng kia?"
Âu Minh Triết từ đâu đi tới, trên trán nổi lên ba vạch đen, anh tức giận tiến tới xách cổ áo của Đàm Tư Thanh lên.
"Dám giành lão bà của chú, xem ra tiểu kê kê của nhóc không cần nữa phải không?"
"Hứ...chú mau thả Thanh Thanh xuống...chú là đồ xấu, chú chỉ toàn giở trò biến thái với chị Ưu Ưu thôi!!"
"Vô sỉ, anh mau thả thằng bé xuống!" Chi Ưu khổ sổ can ngăn.
Khoé môi Âu Minh Triết khẽ giật, anh liền không thương tiếc mà thả Đàm Tư Thanh từ trên không trung rơi xuống, sau đó ngay lập tức liền đứng ngay trước mặt Thẩm Chi Ưu, bàn tay anh khoá chặt eo cô lại, anh cúi đầu, mỉm cười nói:
"Ồ, xem ra là em thích thằng nhóc kia hơn anh nhỉ? Hừm...cũng phải thôi, người ta là nghiêm túc thế mà, không như anh...toàn thích bày trò lưu manh với em thôi, bà xã~"
"Anh...anh...anh định làm gì?" Thẩm Chi Ưu đỏ mặt, cô xấu hổ, cố gắng vùng vẫy ra khỏi vòng tay anh.
Âu Minh Triết cười gian tà, bàn tay anh ngày càng siết chặt, đôi môi anh bất giác chạm nhẹ lên môi cô.
"Aaaaa!!! Chú là đồ xấu, dám ức hiếp Ưu Ưu của Thanh Thanh!!! Đồ tội phạm!!!" Đàm Tư Thanh tức giận hét lên, nhanh chóng chạy lại giành Chi Ưu về.
"Trình Tần, đừng để tôi mất hứng!" Âu Minh Triết nhíu mày, không vui đáp.
"Tuân lệnh!" Trình Tần bật cười, sau đó thì một phát đem Đàm Tư Thanh đi mất hút.
"Đừng a!!! Trình Tần, mau cứu chị dâu a!!!!" Thẩm Chi Ưu gào lên.
"Chị dâu à, em biết vì sao chị lại chọn Minh Triết rồi, em không buồn đâu, ngược lại em còn rất vui vì chị rất hạnh phúc đấy! Giờ thì em đi đây!!" Trình Tần vẫy tay, hào hứng bế Đàm Thanh Tư đang phản đối quyết liệt trên tay đi gặp Thẩm Như Ngọc.
"Chị dâu à, bảo trọng nhé! Em đi gặp phu nhân tương lai của em đây~"
Bóng dáng Trình Tần ngày cành rời khỏi tầm mắt cô, cô hiện giờ phải nói là khóc không ra nước mắt, người trước mắt ta nói đi là đi, có thể mà tuyệt tình đến vậy sao?
"Bà xã à, chúng ta đã kết hôn rồi đấy, em còn mơ mộng đến người khác sao? Không được, Âu Minh Triết anh sẽ phải trừng phạt em!"
"Anh!! Mau bỏ em ra!!"
"Không bỏ!"
"Bỏ ra, đồ vô sỉ!"
Âu Minh Triết nhíu mày, anh vác cô lên vai, đôi chân dài sải bước đến chiếc xe BMW đen đậu ở gần đấy.
Thẩm Chi Ưu bị vác lên vai thì choáng, cô khó chịu vùng vẫy.
"Vô Sỉ, mau thả em xuống!!"
Mở cửa xe, Âu Minh Triết một tay nhét cô vào trong xe, sau đó thuần thục khoá cửa.
"Bà xã à, anh hình như nghe thấy em gọi anh là gì nhỉ?" Âu Minh Triết bắt lấy hai bàn tay đang vẫy loạn xạ, nắm chặt đến nỗi cô không thể nhúc nhích nổi cả bàn tay.
"Thanh Thanh nói đúng, anh là đồ xấu, anh như thế này gọi là cưỡng bức người khác, đồ háo sắc, đồ tội phạm!" Cô phồng má, tức giận nói.
"Ồ?" Thanh âm trầm ấm khẽ vang lên, trên môi anh bất giác treo lên một nụ cười gian, cả người đều toả ra một mùi âm hiểm.
"Anh...anh định làm gì?" Cô hoảng hốt, vội vã lui ra sau.
"Làm gì? Bà xã à, em nói anh là tội phạm như thế quả là oan ức cho anh rồi, anh trước giờ chưa từng làm tội phạm, nhưng xem ra...bây giờ thì anh có cơ hội rồi!"
"Anh....vớ vẩn!!"
"Bà xã, em nên biết, người cưỡng bức em là người chồng đẹp trai có một không hai đấy, như thế thì em quá hời rồi, hơn nữa, dù cho em có kiện cáo anh bao nhiêu lần đi nữa thì..."
Nói đến đây, khuôn mặt anh sát lại gần cô hơn, hơi thở ấm nóng của anh phả vào mặt cô, từng nhịp đập trong tim đều rất đập rất mạnh, khoảng khắc ngọt ngào kia đều bị bao trùm bởi vòng tay của anh.
"Cá nóc nhỏ à, anh là người quyền lực nhất đấy, nếu muốn ngày mai có thể đi lại được bình thường thì tốt nhất là em nên thu hồi lại những suy nghĩ đó đi!"
Thẩm Chi Ưu biết ẩn ý trong lời nói kia của anh là gì nên nhất thời không thể phản bác, chỉ đành tức giận xoay mặt sang một bên mà không nói gì.
Âu Minh Triết cười đắc ý, nhanh chóng áp đảo cô, môi anh gửi yêu thương lên môi cô những yêu , quấn quít không rời.
Trong chốc lát, chiếc xe BMW lâu lâu lại rung lắc rất mạnh, tuyệt nhiên lại không một ai biết rằng ngay trên con đường ấy, hai con người ở trong xe đang làm gì.