Cả người Đàm Khang Dụ run lên, lại bị câu nói của Đường Việt Bân kia chọc đến đỏ bừng cả hai bên má.
Đường Việt Bân điên cuồng gặm nhấm đôi môi của cậu cho đến khi cậu không còn khí để thở thì anh mới buông. Đường Việt Bân nhanh chóng bước vào bồn tắm, anh đưa tay nắm lấy gáy của cậu, lại tiếp tục triền miên.
Hơi thở dục vọng lan tỏa khắp căn phòng tắm, sau khi được thả ra một chút, cậu thở hổn hển, nhanh chóng lấy hít lấy không khí, sức lực của cậu dần bị hút, Đường Việt Bân cúi người hôn lên cổ cậu rồi từ từ xuống phần xương quai xanh quyến rũ kia.
Đàm Khang Dụ run rẩy người, yếu ớt đẩy người của Đường Việt Bân ra. Anh nhíu mày, sau đó thì một mạch bế cậu ra khỏi phòng tắm rồi ném cậu lên giường.
Đàm Khang Dụ nhất thời choáng váng, cậu hiện giờ không còn sức lực để chống lại nữa nên liền bị Đường Việt Bân lấn áp, anh ra sức hôn cậu, hại chân tay cậu đều mềm nhũn, hoàn toàn không còn sức để cử động, Đường Việt Bân men theo cổ, từng chút từng chút một để lại dấu hôn trên người cậu, anh nhanh chóng cởi quần cậu ra, tay anh từ từ trượt đến phần \*\*\* \*\*\*\* của cậu, thuần thục nắm lấy rồi lên xuống không ngừng.
"Bân..." Giọng nói yếu ớt phát ra từ miệng của cậu, Đường Việt Bân giống như một con sói, ngay lập tức nhiệt huyết liền dâng trào.
Anh nhịn không được liền đưa \*\*\* \*\*\*\* của mình vào \*\*\* \*\*\*\*\* của cậu, nhẹ nhàng rút ra cắm vào khe hở mềm mại.
"A...đau!" Đàm Khang Dụ khẽ rên, cậu cau mày, những giọt nước khi nãy vẫn còn đọng lại trên trán.
Đường Việt Bân nghe thế liền từ từ di chuyển, sau dần lại tăng nhanh. Đàm Khang Dụ lần đầu bị như vậy, cậu có chút ngại khi đối mặt với vấn đề này, lại nói, đây là lần đầu cậu làm cái chuyện này, hậu môn của cậu...ừm...khụ...có chút đau. Tuy nhiên hiện giờ thì cậu lại đang nằm dưới hạ thân của anh, toàn thân bất lực, không ngừng liên tục thở hổn hển, đôi mắt long lanh dưới ánh trăng chiếu qua khe cửa sổ, đôi má phẩng phất một vệt đỏ, quyến rũ mà ma mị nhìn anh.
Đường Việt Bân liền bị thôi thúc, lực đạo ngày càng gia tăng, khuôn mặt anh sớm đã có một vài giọt mồ hôi, những sợi tóc đen rũ bên tai, dính trên khuôn mặt tuấn tú của anh.
Bỗng nhiên Đường Việt Bân cắm mạnh khiến cậu không nhịn được mà rên lên thành tiếng, không để cậu kịp thả lỏng người, Đường Việt Bân lật người cậu lại, từ đằng sau không ngừng rút ra cắm vào liên tục, như một con thú hoang, toàn bộ đều đem cậu ép vào một chỗ trên giường, cậu lại giống như một tiểu bạch thỏ nhu nhược bị thu vào một góc, bàn tay rắn chắc của anh không ngừng đùa nghịch đầu hoa nhỏ của cậu, kích thích sự sung sướng bên trong cậu.
"Dụ Dụ...Dụ Dụ...anh yêu em..."
Bên tai không ngừng vang lên giọng nói của Đường Việt Bân, anh một lần nữa thục mạnh, khẽ cắn môi, gầm lên một tiếng, đem toàn bộ chất lỏng màu trắng lấp đầy \*\*\* \*\*\*\*\* của cậu, mồ hôi trên cơ thể hai người không ngừng tuôn.
Mà ngay lúc đó, Đàm Khang Dụ mệt mỏi thiếp đi, Đường Việt Bân cũng không trụ nổi mà nằm xuống cạnh cậu, anh khẽ đưa tay gạt đi phần mái tóc dính trên trán cậu, sau đó thì đưa tay, ôm cậu vào trong lòng, anh nhẹ nhàng vuốt ve má cậu, ánh mắt ôn nhu nhìn người trong lòng đang say ngủ. Khẽ mỉm cười, anh ôm lấy vòng eo nhỏ của cậu, sau đó kéo chăn lại, cùng cậu gặp Chu Công\*.
\(\*Gặp Chu Công: \
nghĩa là đi ngủ và nằm mơ\)
.
.
.
Bên ngoài, Thẩm Chi Ưu vừa được nghe những âm thanh kịch liệt kia thì không khỏi phấn khích, cô không nhịn được mà suy nghĩ bậy bạ. Thỏa mãn cười một tiếng, Thẩm Chi Ưu thầm nghĩ, đêm nay chắc chắn là một đêm khiến Đàm Khang Dụ không thể quên.
Hí hí, thật sự quá là mãnh liệt rồi a~
Thẩm Chi Ưu quay lại bữa tiệc, thuận tiện lại được ăn một xô cẩu lương của Mục Tử Hạ và Lâm Thành Long, cô tức giận nhìn hai con người thì đột nhiên một cánh tay nào đó kéo cô đến bên kia ghế ngồi, ngoảnh đi ngoảnh lại đã thấy bản thân ngồi trên đùi của Âu Minh Triết.
"Em có muốn giống như bọn họ không?" Âu Minh Triết nhướn này, cười gian tà, bàn tay anh giữ chặt lấy eo cô, không cho cô chạy thoát.
"Đây là chỗ đông người đấy, Âu Vô Sỉ!"
"Ứ ừ, người ta vô liêm sỉ sẵn rồi a~"
"..."
.
.
.
Ngày hôm sau, ánh mặt trời nhẹ nhàng chiếu vào căn phòng, Đàm Khang Dụ giơ tay che đi ánh sáng kia, lại vô tình xoay đầu nhìn thấy nam nhân đang nằm cạnh mình.
Cậu khẽ đưa tay vuốt ve lên ngũ quan của Đường Việt Bân, từng đường nét trên khuôn mặt anh dần khắc vào tâm trí cậu, trái tim cậu khẽ xao động. Đột nhiên anh mở mắt, bắt lấy cánh tay của cậu.
"Sau này em sẽ được ngắm vẻ đẹp trai này của anh suốt ngày!"
Đàm Khang Dụ sặc, cậu đỏ mặt, trừng mắt với anh.
Sau đó thì giữa hai người lại xảy ra chuyện ân ái, một lúc sau khi mặc quần áo, Đàm Khang Dụ dở khóc dở cười nhìn cái áo sơ mi của cậu bị rách tả tơi, còn bị ngấm nước nữa chứ. Đường Việt Bân biết điều, anh nhanh chóng mặc lại quần áo rồi mặt dày đi xin áo.
Thẩm Chi Ưu đang ngồi trong phòng khách nói chuyện với Thẩm Trường An thì bị mượn áo khiến hai người đơ ra một lúc, sau đó Chi Ưu nhịn không được liền ôm bụng cười ngặt ngẽo.
"Tối qua hai người thật mãnh liệt a~"
Đường Việt Bân không nói gì, chỉ là hai vành tai đột nhiên đỏ ửng. Thẩm Trường An liền hiểu ra vấn đề, anh liền nhanh chóng lên phòng Âu Minh Triết, tự tiện lấy một chiếc áo sơ mi đưa cho Việt Bân rồi không quên trêu chọc:
"Hí hí hí, Bân Bân bây giờ là người của người ta rồi nha~"
Thẩm Chi Ưu góp vui:
"Đúng a, càng kịch liệt, càng yêu nồng thắm a~"
Đường Việt Bân không nói gì, chỉ là bất động thanh sắt nhìn chằm chằm hai người bọn cô, sau đó dọa bọn cô đến chạy bán sống bán chết.
Hừ, trêu một tí mà đã đòi mạng người khác!
Đồ quái đản! Khó tính!
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
**Khụ...trình độ ta có hạn nên không thể sâu sắc thêm được nữa, xin thứ lỗi a**~