Suốt quãng đường tựa hồ như Tần Viễn cùng Tô Yên không có thêm bất kỳ đoạn hội thoại nào, hắn chở Tô Yên đến trước chung cư cao cấp, để Tô Yên tùy ý trở về nhà của cô ta rồi đánh xe rời đi.
Đường trong thủ đô vào giờ tan tầm buổi trưa cũng không quá đông đúc như buổi chiều, Tần Viễn lái chiếc xe thể thao bóng loáng bản giới hạn băng qua đường cao tốc, đi ngang qua khu phố đông người cuối cùng dừng xe bên lề đường một đoạn đường vắng vẻ, vừa vặn gần đó có thêm một cái thùng đựng rác.
Hắn mở cửa bên ghế lái, bước ra ngoài, cuối cùng mở luôn cửa bên ghế phụ, đem chiếc khăn nhung màu xanh lam trực tiếp bỏ vào thùng rác bên ngoài.
Cửa kính hai bên ghế lái vẫn để mở, mơ hồ để vơi đi mùi nước hoa còn đọng lại trên xe.
Tần Viễn dựa người vào xe thể thao, hai chân tùy ý đan chéo vào với nhau, tiện tay lấy ra một điếu thuốc sau đó châm lửa, ngậm bên miệng, hai tay nhét túi quần, ánh mắt nhìn xa xăm vào khoảng trời xanh cũng không bày tỏ thêm bất kỳ ý tứ gì.
Tần Viễn là một người yêu thích sạch sẽ, con người này yêu thích sạch sẽ đến độ có thể cho là người mắc bệnh sạch sẽ.
Đối với vật dụng cá nhân lại đặc biệt để tâm đến vấn đề này.
Tần Viễn không biết bản thân vì sao bản thân lại có chút bài xích với Tô Yên kia, cho dù trước kia đã từng gặp mặt trăm lần, cùng ăn cơm, cùng ở một chỗ, nhưng hiện tại nhìn lại chỉ cảm thấy càng lúc càng khó chịu.
Hắn dựa người vào xe, tự hít sâu một hơi sau đó chậm rãi nhả ra khói trắng, khói trắng lượn lờ quanh gò má cuối cùng tan dần vào khoảng không.
Điếu thuốc bị lấy ra khỏi miệng, tùy ý ném vào thùng rác gần đó.
Hắn mở cửa xe, ngồi vào bên trong, lại đem khăn tay từ trong túi áo ra lau tay một lượt, cuối cùng nhìn vào điện thoại vẫn còn đặt ngay ngắn trong hộp tủ đựng, ánh mắt chậm rãi híp lại mang theo lạnh lẽo, cuối cùng lại đem điện thoại từ trong hộp tủ lau kỹ một lượt sau đó lại lau tay.
Mở lại màn hình, Tần Viễn tìm số của Tần Diệp Dư, thao tác một hồi cuối cùng bấm nút gọi.
Tần Diệp Dư còn đang chuẩn bị đồ để chụp X quang cho Lam Từ Ân, lúc này chẳng may điện thoại lại phải tắt chuông để trong hộp tủ, hoàn toàn không biết được có người gọi đến.
Tần Viễn gọi thêm một cuộc, đầu dây bên kia vân hoàn về một tiếng lạnh lẽo kéo dài.
Trong phút chốc, trái tim hắn tựa như có thứ thanh âm nặng trĩu nào đó xoẹt qua, mơ hồ cướp đi phi lượng, trong không gian nhỏ hẹp chỉ còn đọng lại tĩnh lặng cùng mùi hương thuốc lá pha chút dư vị bạc hà nhàn nhạt.
Tần Viễn không dám đối mặt...
Dẫu đã biết được những chuyện xảy ra chỉ là trong chốc lát nhưng những điều hằn sâu nơi ký ức vẫn không thể thôi khiến người khác bận tâm, Tần Viễn hắn cũng không ngoại lệ.
Bất chợt trong ký ức khơi dậy chút nôn nao khó tả, Tần Viễn lập tức khởi động xe, một đường chạy thẳng đến bệnh viện.
Từ Ân ngồi trên giường bệnh, thong thả coi màn hình đang truyền lại hình ảnh của Tần Viễn, đuôi mắt cô chậm rãi cong lên nhè nhẹ.
Tần Viễn này và Tần Viễn trong trí nhớ của nguyên chủ thoạt nhìn thì giống nhau nhưng nhìn kỹ lại có chút không đúng.
Có lẽ là do cô đa nghi?
Bên ngoài hành lang mơ hồ vang lên tiếng bước chân, Từ Ân hơi phất tay, màn hình trong suốt đang hiển thị hình ảnh trên không trung đột nhiên biến mất không dấu tích. Cô chậm rãi ngả người vào gối nằm, trả lại dáng vẻ một bệnh nhân như lúc ban đầu.
\*Cốc cốc\*
Cửa phòng vang lên tiếng gõ cửa, ngay sau đó một hôi tá tuổi đã quá trung niên đẩy theo một cái xe lăn tiến vào, đi sau người đó còn có thêm một hộ tá nữ khác trẻ hơn, có lẽ vừa trạc 40.
Từ Ân vờ như bị nghe thấy tiếng động làm cho tỉnh, cô chậm rãi mở mắt. Cả cơ thể yếu nhược có lẽ vì tai nạn mà nhợt nhạt hơn những người khác rất nhiều.
Đôi mắt hoa đào phủ lên tầng sương mai lại càng trở nên có hồn hơn bao giờ hết, vành mắt to tròn như mắt mèo khẽ chớp hai cái tựa như lấy lại chút thị giác của người trải qua giấc ngủ sâu, đôi môi anh đào đã nhợt nhạt mơ hồ mấp máy gì đó cuối cùng khó khăn kéo lên nụ cười nhàn nhạt, tất thảy những hình ảnh này thu vào mắt hai nữ hộ tá kia đã thành công khơi dậy tình mẫu tử trong hai người họ.
Dẫu sao cùng biết thiếu nữ trước mặt rất lễ phép, gương mặt lại xinh đẹp có hồn như vậy, ai nhìn đến đều sẽ biết đây là một đứa trẻ ngoan.
Nữ hộ tá đẩy xe lăn đến bên cạnh giường, mỉm cười phúc hậu: “ Bác sĩ Tần sợ cháu lâu ngày không đi lại nêm gặp khó khăn, vì thế nên bảo bác đem theo một cái xe lăn cho cháu. ”
Từ Ân rũ mắt nhìn đến thân thể mảnh khảnh đã hao mòn vì thời gian, trong đáy mắt lưu động tựa như có muôn vàn hoa lửa nhưng trong phút chốc lại tàn lụi không dấu vết, lông mày thanh mảnh ngập tràn sầu khổ.
Hình ảnh thiếu nữ giây trước tươi cười, giây sau trầm lặng thoáng chốc trượt qua khẽ hở của thời gian, rơi vào trong ánh mắt của người qua đường lại thành nỗi cô tịch cùng bất lực.
Hai hộ tá giúp cô ngồi lên xe lăn, từ từ di chuyển ra khỏi phòng bệnh.