[Xuyên Nhanh] 21 Bức Thư Không Có Hồi Kết!

Chương 44:Trong gương có hoa anh thảo. (44)




Lam Từ An đã từng đứng trước tượng phật trong ngôi chùa nọ cảm ơn cuộc đời này đã cho cô ấy gặp được Tần Viễn, cũng từng đứng trước hàng dài người ngẩn ngơ chờ mua thứ đồ cho hắn, mà hiện tại Tần Viễn cũng cảm tấy bản thân gặp được Lam Từ Ân đã là điều may mắn nhất trong cuộc dời của hắn.

Chỉ là...

Tần Viễn hơi sửng sốt, sau đó nở nụ cười âu sầu.

Hiện tại hắn còn có thể thay đổi điều gì nữa? Ở con người của hắn, cô ấy đã vĩnh viên mất đi chút hy vọng cuối cùng, hiện tại hắn có làm gì đi chăng nữa cũng chỉ là tốn công vô ích mà thôi.

Hắn chỉ hy vọng sau này Lam Từ Ân sống tốt một chút có thể bình an trọn vẹn hết cả đời này mà thôi, cho dù có là giận hắn cả đời này cũng được.

Tần Viễn ngồi ở khoang ghế sau, một ngày lái xe hơn mười mấy tiếng, cả cơ thể đã dần bị rút đi hết sức lực, còn cộng thêm cả mấy ngày trước không được nghỉ ngơi tốt, cả thể xác lẫn tinh thần của Tần Viễn đều rất kém.

Nhưng dẫu có như vậy Tần Viễn không cho phép mình gục ngã, hắn còn có nơi phải đi, còn có người phải gặp, còn muốn đưa cô ấy đi chữa trị, nếu bây giờ hắn gục ngã, cô ấy sẽ phải làm sao?

Từ Ân của hắn sẽ phải nương tựa nơi nào?

Tần Viễn không quản đến sức khỏe bản hân, hắn nói với trợ lý tăng tốc xe lên một chút, muộn nhất là chiều ngày mai phải đến được Phổn Sơn.

Từ gương chiếu trên thành xe, Tống Dương lén nhìn vị kia một chút. Người đàn ông này có thể đứng trên tương trường lanh khốc vô tình đánh gục mọi kẻ cản đường, hắn cũng là kiểu người lạnh nhạt với mọi thứ, mà hiện tại một Tần Viễn phải chiếu qua chiếc gương kia lại dịu dàng vô cùng.

Hắn không mặc áo khoác, chỉ khoác trên người bộ vest đen kiểu dáng cũ từ hai năm trước, ánh mắt hắn có mấy phần ôn hòa hiếm thấy, thậm trí ngay cả khi chợp mắt vài phút cũng cẩn thận tìm nơi ngả lưng để bộ vest không bị nhăn một vết nào.

Tần Viễn rất có kiên nhẫn, hắn sau này muốn chăm sóc cô ấy, bù đắp từng chút một những lạnh nhạt trong suốt ba năm qua, sau đó Lam Từ Ân vẫn sẽ yêu hắn, vẫn sẽ ở bên hắn, cùng hắn tải qua nửa đời còn lại.

Hắn, cũng đã tìm thấy người có thể bên hắn trọn đời.

Mà người kia, chính là Lam Từ Ân

Có lẽ từ đầu đến cuối, Tần Viễn cũng chỉ có một mình cô ấy mà thôi.

Như vậy là tốt rồi.

Cuối cùng ngốc nghếch nhất cũng chính là Lam Từ Ân, người ta làm ra mấy chuyện tốt tùy tâm sở dục cũng đều sẽ đem từng chuyện nhỏ nhặt ấy gom góp lại ghi nhớ vào lòng, ghi nhớ đến mức mang ơn, đem cả tất cả yêu thương dịu dàng nhất của cuộc đời mình trao cho người đó.

Nhưng cho tới bây giờ, đến mức độ thật sự sống còn, đến lúc nên nếm trái đắng, Tần Viễn mới phát hiện rằng mình yêu Lam Từ Ân còn nhiều hơn những gì mình nghĩ, nhiều hơn cả mức độ hắn yêu bản thân mình. Hiện giờ nếu có người nói với hắn rằng hắn có thể dùng tiền đồ, sự nghiệp, thậm chí cả sinh mệnh để đổi lấy sự bình yên an khang của cô ấy, nhất định Tần Viễn sẽ đáp ứng không hề do dự.

Hôm nay trời đổ tuyết lớn, buổi sáng còn có cả mưa phùn, không khí bên ngoài vừa lạnh vừa ẩm. Từ Ân xoa xoa tay mình tạo chút độ ấm sau đó chầm chậm bước theo đoạn đường lên chuyến tàu từ Nam Thành trở về thủ đô.

Từ thủ đô đến Phổn Sơn, Tống Dương cùng Tần Viễn thay nhau lái xe đã hết mất ba ngày.

Lúc đến được An Nguyên Anh Thảo cũng đã vào chập sáng, căn nhà nhỏ giữa cánh đồng đóng chặt, đã không còn người ở.

Mấy bông hoa cải vàng ươm trên cánh đồng cũng bị gió tuyết thổi đến rụng rời từng cánh, tuyết dày đặc phủ lên cánh hoa hoàn toàn đã cướp đi sắc vàng rực rỡ vốn có của nó.

Không còn ai nữa, cả thế giới này trước mặt Tần Viễn đều đã trống rỗng tĩnh lặng.

Có thứ lực lượng tà ác gì đó đang dần ăn mòn cốt tủy của hắn, đến một chút sức sống cuối cùng cũng bị rút cạn.

Tần Viễn lảo đảo mấy bước trên nền tuyết dày đặc, cơ hồ chỉ có thể nhìn thật kỹ mới có thể nhìn thấy cả cơ thể hắn đang run rẩy từng hồi.

Suốt ba ngày không nghỉ, đến nơi này chỉ còn lại một mảnh trống tan hoang. Tất cả sinh khí của hắn đều bị rút cạn, nhưng Tần Viễn biết hiện tại hắn không thề gục ngã, ít nhất là bây giờ hắn không thể.

Nhà còn ở đây, nhưng người đã đi mất.

Chút lý trí cuối cùng nói cho Tần Viễn biết vẫn sẽ còn cơ hội.

Hắn cùng Tống Dương chia ra tìm, cuối cùng biết được người thuê lại căn nhà cùng cánh đồng hoa cải kia đã rời đi vào hai ngày trước.

Hắn có người quen ở nơi này, cũng trong mấy tiếng tìm được vé đi tàu đến Nam Thành của Từ Ân.

Chỉ tiếc, Tần Viễn đã chậm một bước.

Tàu đã rời khỏi ga, nơi này chỉ còn lại một mảnh trống rỗng tan thương.

.

Bệnh viện tư nhân nằm ở phía tây trung tâm thủ đô, mấy ngày đầu năm lại đông đúc hơn mấy phần.

Những ngày đầu năm nhiều đoạn đường thường xuyên xảy ra tai nạn hơn những ngày bình thường khác, trong bệnh viện đông nghịt người, người ra người vào vô cùng bận rộn.

Từ Ân ngồi bên ghế trong phòng chờ của Dương Nhuệ đã được hơn một tiếng, mấy tiếng này so với chớm hừng đông đã vơi đi vội vã. Từ mấy phòng phẫu thuật đẩy ra bệnh nhân nằm trên giường, nơi này là khoa nội, còn có cả phòng điều trị chức năng cho các bệnh nhân nan y.

Ánh mắt Từ Ân dừng lại trên cánh cửa bên kia, người nhà của bệnh nhân vừa thấy cửa phòng phẫu thuật mở ra đã lo lắng chạy đến, người bệnh nhân đó là một bệnh nhân nữ, năm nay cũng mới chỉ hai mươi hai tuổi.

Người nhà hỏi về tình hình người thân bên kia, Từ Ân chầm chậm cụp mắt lại. Vừa vặn có người bước vào nơi này.

Dương Nhuệ vừa làm xong ca phẫu thuật, tinh thần anh có chút căng thẳng. Anh cũng biết hôm nay Lam Từ Ân chính thức nhập viện nhưng bệnh viện mấy ngày nay thực sự quá bận, bên khoa cấp cứu còn thiếu đi mấy người, chỉ có thể điều động các bác sĩ từ nơi khác đến, hiện tại có mấy phần vội vã.

Cánh cửa chầm chậm mở ra, Từ Ân hơi quay người, lúc này vừa vặn nhìn thấy Dương Nhuệ bước vào.

“ Thật xin lỗi, hẹn em tới sớm để tiếp nhận trị liệu vậy mà lại để em chờ. ” Dương Nhuệ chầm chậm đi đến trước mặt Từ Ân, trong mắt anh trượt qua dải ánh sáng.

Gương mặt cô đã có mấy phần nhợt nhạt, tiết trời bên ngoài lại lạnh, hiện tại môi đã trắng bệch, Từ Ân nhoẻn miệng cười: “ Không sao. ”

Dương Nhuệ rót cho cô một ly nước ấm, đẩy đến phía đối diện, chờ cho Từ Ân uống xong một ngụm mới bắt đầu nói đến chuyện sức khoẻ của cô.

Thời gian phẫu thuật tốt nhất đã qua đi, đối diện với thực tại, Dương Nhuệ không thể đem những lời tốt đẹp kia lừa gạt trước mặt bệnh nhân của mình được, huống hồ gì bên cạnh cô ấy đã không còn ai, sau này quyết định như thế nào cũng chỉ có thể là một mình cô ấy tự lựa chọn, cũng tự gánh lấy.

Hai bàn tay Dương Nhuệ đan vào nhau, đối diện với người trước mặt, lời muốn nói ra của anh tựa như bị giam cầm lại ở thanh quản, có thứ gì đó đang chặn lại, có thể là sự linh cảm của một bác sĩ, cũng có thể là sự cảm thông cho một sinh mạng.

Dương Nhuệ hít sâu một hơi: “ Bởi vì thời gian tốt nhất đã trôi qua, hiện tại phần trăm thành công sẽ giảm xuống vài phần, chỉ còn trên 60% cơ hội thành công, mà nếu có thành công thì thời gian còn lại cũng không được bao lâu. ”

Mặt nước trong ly khẽ lay động, Từ Ân nhẹ xiết chặt ly thủy tinh, ánh mắt phảng phất mấy phần bất đắc dĩ: “ Nếu không thành công, tôi còn có thể sống nhiều nhất là bao lâu? ”

“ Ba tháng. ”

“ Như vậy đã đủ rồi. ”