Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại

Chương 23: Nhiều Con Nhiều Phúc (23)




Edit: Kim

Thi Bội Nhu tiếp tục chờ đợi, lặp lại hết lần này đến lần khác, đều không có một giọt linh dịch nào được nhỏ ra, thật sự không có, linh dịch đã không còn!

Đã dùng hết rồi sao?

Làm thế nào có thể dùng hết được?

Bởi vì sau khi tiến cung dùng quá nhiều sao?

Thi Bội Nhu không nghĩ ra, cảm giác kia giống như bản thân mình cực khổ kiếm tiền, ngủ một giấc dậy liền không còn, loại cảm giác trống trải này khiến người ta không thể tiếp thu được.

“Oa oa……” Tiếng khóc mạnh mẽ của hài tử vang vọng khắp cung điện, giống như âm thanh ma quái, khiến người ta tỉnh táo.

Đầy sức sống, khỏe mạnh thì khỏe mạnh, nhưng phiền lòng vẫn là phiền lòng, Thi Bội Nhu ngây người hai giây, khi phục hồi tinh thần lại, hài tử đã được cung nữ ôm tới trước mặt.

“Nương nương, tiểu hoàng tử đói bụng.” Cung nữ muốn đưa hài tử cho Thi Bội Nhu.

“Ngao ngao ngao……” Nghe tiếng khóc ở cự ly gần, thanh âm còn lớn hơn, khiến người ta tim đập thình thịch, vô cùng hốt hoảng.

Đói bụng, đói bụng, sao nó có thể ăn nhiều như vậy, không để người khác được nghỉ ngơi, trong lòng Thi Bội Nhu cảm thấy hít thở không thông, sự mệt mỏi khiến nàng không thể chịu đựng nổi.

“Ăn ăn ăn, chỉ biết ăn, gọi bà vú.” Thi Bội Nhu thật sự không chịu nổi nữa, không có linh dịch, thân thể lại cảm thấy khó chịu, căn bản Thi Bội Nhu không còn tâm trí quan tâm tới nhi tử của mình, ngược lại còn bực bội muốn phát điên.

"Chuyện này ..." Cung nữ lại do dự, có chút không biết làm thế nào, nàng nhìn Thi Bội Nhu, nói muốn cho hài tử ăn sữa là người, không muốn cho hài tử ăn sữa cũng là người.

Nhìn thấy sắc mặt khó coi của chủ tử, cung nữ thức thời ôm hài tử đi tìm bà vú, tiếng khóc thút thít vang vọng khắp cung điện một lát sau mới ngừng.

Thi Bội Nhu ngơ ngác, thần sắc mờ mịt, nàng không nghĩ ra, vì sao lại không còn linh dịch?

Là vì cái gì?

Thi Bội Nhu nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có một nguyên nhân, đó chính là sinh hài tử.

Sau khi sinh hài tử, linh dịch liền không còn, Thi Bội Nhu không tìm được lý do nào khác, cũng không rõ vì sao sau khi sinh hài tử, liền không còn linh dịch.

Nếu……

Sớm biết rằng……



Nếu sinh hài tử sẽ khiến linh dịch biến mất, như vậy nàng sẽ sinh hài tử muộn hơn một chút, ít nhất cũng cũng phải tích trữ thật nhiều linh dịch rồi mới sinh hài tử.

Hối hận, ảo não, từng cái một được sinh ra trong lòng Thi Bội Nhu, giống như chìm trong đầm lầy, không thể phản kháng.

Hơn nữa linh dịch chỉ là linh dịch, không nói lời nào cũng không có một lời nhắc nhở.

Mất đi linh dịch khiến Thi Bội Nhu cảm thấy bất lực cùng sợ hãi, hậu cung nguy hiểm như vậy, đã không có linh dịch bảo vệ, nàng sẽ sống thế nào trong hậu cung này.

Thậm chí Thi Bội Nhu còn có chút không muốn sống nữa, nếu nàng chết đi còn có cơ hội làm lại từ đầu, linh dịch lại một lần nữa trở lại với nàng.

Đã quen với lợi ích linh dịch mang lại, đồ vật quen thuộc bị tước đoạt, cảm giác kia thật giống như bị chặt đứt đi một ngón tay, cuộc sống liền trở nên không hoàn mỹ.

Huệ Đế đến thăm Thi Bội Nhu, nhìn đến bộ dạng tiều tụy của Thi Bội Nhu, giống như hoa cúc hái ngày hôm qua, cả người một chút tinh thần đều không có, hết sức kinh ngạc, vội vàng hỏi: “Làm sao vậy, cho hài tử ăn sữa vất vả quá sao?”

Khí chất xuất thần trên người Thi Bội Nhu đã biến mất, thoạt nhìn thật giống một người vừa trải qua trận bệnh nặng, tinh thần kiệt quệ.

Sinh hài tử sao lại giống như mất nửa cái mạng như vậy, thật dọa người.

“Hoàng Thượng……” Nước mắt của Thi Bội Nhu rơi xuống lả tả, nàng nhìn Huệ Đế bằng ánh mắt tổn thương cùng bất lực khó có thể hình dung, cảm xúc này tựa hồ chưa từng xuất hiện trên người Thi Bội Nhu, nàng làm cái gì cũng tựa như đã thành thạo, tính sẵn trong lòng.

Chưa bao giờ bàng hoàng thấp thỏm, các phi tần khác đều nỗ lực tranh giành ân sủng của hoàng đế, mà nàng lại thờ ơ mà chống đỡ.

Huệ Đế đem người ôm vào trong ngực an ủi, “Làm sao vậy, nói cho trẫm biết.”

Thi Bội Nhu nức nở nói: "Hoàng Thượng, sau khi sinh hài tử thần thiếp trở nên xấu đi, người còn có thể thích thiếp không?”

“Thích, ngươi đã sinh cho trẫm một tiểu kỳ lân khỏe mạnh.” Huệ Đế nhướng mày, rũ mắt nhìn nàng, “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, trẫm thay ngươi làm chủ.”

“Không có việc gì, chỉ là cảm xúc đột nhiên dâng trào.” Thi Bội Nhu lau nước mắt, thoát ra khỏi lồng ngực của Huệ Đế.

Huệ Đế đánh giá nàng, híp mắt lại, một lúc sau mới nói: “Hài tử vẫn là giao cho bà vú cho ăn sữa đi, để cung nhân chiếu cố, hiện tại quan trọng nhất là chăm sóc cơ thể cho tốt, đừng khóc, trẫm không nhìn được nước mắt.”

Huệ Đế trấn an một hồi, nâng chung trà lên uống một ngụm, trà trong miệng tuy rằng có vị chát nhưng ngọt và thơm, là trà ngon, nhưng lúc nào cũng kém hơn một chút.

Huệ Đế nhìn sắc mặt hậm hực của Thi Bội Nhu, trong lòng có chút suy đoán, lại đi trêu đùa nhi tử, ôm vào trong ngực có chút nặng, dưỡng đến trắng trẻo mập mạp, thời điểm trợn tròn mắt nhìn người, ánh mắt linh hoạt.

Trong lòng Huệ Đế thực thỏa mãn, mặc kệ Thi Bội Nhu đang giấu diếm chuyện gì, nàng đã sinh ra một hài tử khỏe mạnh, giải quyết điểm đau của Huệ Đế.

Nhưng hài tử vẫn còn quá ít.



Nếu thể chất của Thi Bội Nhu có thể sinh ra được hài tử khỏe mạnh, Huệ Đế cảm thấy có thể ban cho nàng sủng ái, địa vị tối cao.

Huệ Đế còn nghĩ cùng Thi Bội Nhu sinh nhiều thêm mấy hài tử, nhưng Thi Bội Nhu ở cữ lần đầu không được tốt, sau khi ra cữ, nước da cũng vàng vọt, sắc mặt đặc biệt không tốt.

Huệ Đế nhìn thấy Thi Bội Nhu như vậy, không nhịn được mà nhíu mày, lại ăn một ngụm đồ ăn Thi Bội Nhu làm, vô cùng bình thường, phỏng chừng là tinh thần không yên, cho quá nhiều muối, muối lại vừa thô vừa mặn, đầu lưỡi đều muốn chết lặng.

Không có loại vị giác giống như trước, ăn xong cũng không có cảm giác làm người ta thoải mái.

Không còn nữa, có chút đồ đã biến mất.

Nhìn Thi Bội Nhu nản lòng, Huệ Đế thở dài một hơi, trong lòng có chút đáng tiếc, rốt cuộc thứ kia là gì, còn có thể có lại không?

Huệ Đế cũng không ăn được bao nhiêu, Thi Bội Nhu chú ý đến Huệ Đế mà trong lòng phát khổ, quả nhiên không có linh dịch, liền không thể câu được dạ dày của đế vương, không câu được dạ dày của nam nhân, chính là không câu được tâm của nam nhân.

Sẽ không thể khiến nam nhân nhớ thương, Thi Bội Nhu không muốn tranh sủng, nhưng muốn sống tốt được trong cung, cũng chỉ có thể tranh đoạt.

Cũng may, nàng còn có một hài tử, nghĩ đến hài tử, Thi Bội Nhu đột nhiên giống như thanh tỉnh, nói với hạ nhân: “Ôm hài tử lại đây.”

Mặc kệ thế nào, nàng còn có hài tử.

Tiểu hoàng tử được nuôi dưỡng rất khá, trong lòng Thi Bội Nhu thực mềm mại, nhưng nghĩ đến linh dịch, lại cảm thấy không cam lòng, cho dù cố gắng điều chỉnh tâm lý, nàng vẫn không cam lòng.

Rõ ràng cuộc sống có thể càng tốt hơn, đặc biệt tốt, hiện tại đều không có.

Tuy rằng Huệ Đế cảm thấy đồ ăn không ngon, nhưng cũng không có trực tiếp không đến cung của Thi Bội Nhu nữa, tuy rằng số lần chậm rãi giảm bớt, nhưng ở trong mắt những người khác trong cung, vinh sủng của Thi Bội Nhu vẫn như cũ, nhưng Thi Bội Nhu rõ ràng cảm giác được sự xa cách của Huệ Đế.

Trước kia Huệ Đế ăn cơm đều là vẻ mặt hưởng thụ, hiện tại đều là miễn cưỡng, sớm muộn cũng sẽ có ngày không tới nữa.

Thời điểm Thi Bội Nhu nấu ăn, đều là một bên nấu một bên khóc, hoàn toàn không có cảm giác thanh thản biết nặng nhẹ, hai cung nữ bên cạnh nhìn nhau, chủ tử làm sao vậy?

Cảm giác như chủ tử đã thay đổi thành người khác.

Huệ Đế:……

Thật sự không nói nên lời.

Cái gì vậy, muốn cho mọi người ăn không ngon sao?

Huệ Đế cảm thấy mình đã thực cho nàng mặt mũi, nhưng Thi Bội Nhu vẫn trong tình trạng gió thảm mưa sầu, thậm chí không thèm nhìn đến.