Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại

Chương 285: Sủng Thú (24)




Edit: Kim

“Ta thua.”

Tiếng nói vừa dứt, toàn bộ hiện trường đều trở nên yên tĩnh.

Du Chiêu, phế vật không thể tu luyện.

Du Hạo, người mạnh nhất thế hệ này, người có thiên phú nhất!

Người không thể tu luyện đánh bại người mạnh nhất.

Thật không thể tưởng tượng được, làm người ta có cảm giác không chân thực, thật hoang đường.

Một phế vật như Du Chiêu lại mạnh như vậy?

Một người tu luyện như Du Hạo lại yếu như vậy?

Có cảm giác thế giới bị đảo lộn, một số nhận thức trở nên méo mó mơ hồ đi.

Nhiều người cảm thấy trong chuyện này nhất định có chuyện gì đó.

Có phải Du Chiêu đã gian lận không?

Có phải Du Hạo đã nhường Du Chiêu không?

Đây là một con Phong Dực Thần Hổ đấy!

Cứ như vậy mà từ bỏ một con Phong Dực Thần Hổ, Du Hạo thật sự cam tâm sao?

Mọi người bày ra vẻ mặt khó tin nhìn Du Hạo và Du Chiêu.

Các đệ tử phía Du Hạo hô lên: “Hạo ca, Hạo ca, huynh tiếp tục đánh hắn đi, nhất định hắn sẽ không thể đứng dậy được.”

“Nhưng mà Hạo ca, tại sao huynh lại nhận thua, huynh mạnh như vậy, sao có thể không đánh bại được Du Chiêu?”

“Hạo ca, đánh, đánh tiếp……”

Du Hạo nhất thời bị đặt trên ngọn lửa, hắn nhận thua đã làm giảm uy tín trong lòng các huynh đệ, cho nên mới nói, người mạnh nhất là Du Hạo đã được chú định phải bị đánh bại.

Chỉ có đánh bại người mạnh nhất, mới có thể trở thành người mạnh nhất.

Giờ phút này Du Hạo không chỉ phải đối mặt với sự nghi hoặc của các huynh đệ, mà còn là ánh mắt thất vọng của các trưởng bối.

Du Hạo chỉ nói: “Ta thua, Chiêu đệ, ngươi thắng rồi.”

Du Chiêu gian nan bò dậy, chắp tay thi lễ với Du Hạo: “Là Hạo ca đã nhường ta.”

Du Hạo nhận thua hai lần, mọi người cũng công nhận Du Hạo nhận thua, Du Hạo mặt không đổi sắc bước xuống khỏi lôi đài, đi vào trong đội ngũ, mọi người chung quanh mồm năm miệng mười chất vấn, thắc mắc và lo lắng.

Du Hạo xoa xoa lông mày nói: “Được rồi, ta quá mệt mỏi rồi, để lỗ tai của ta yên tĩnh một lát.”



Có một số việc không thể giải thích rõ được, Du Hạo cũng biết, giờ phút này, trong lòng mọi người trong đội đã có chút sụp đổ.

Cứ như vậy đi, nếu không phải đã biết trước một số việc, có lẽ Du Hạo cũng rất suy sụp, nhưng bây giờ, cũng chỉ cảm thấy bất đắc dĩ.

Hắn nhìn thoáng qua tiểu hổ trong lồng sắt, tiểu hổ cũng nhìn về phía Du Hạo, Nam Chi nói: “Ngươi làm rất tốt, cảm ơn ngươi nha, ngươi nhất định có thể đánh bại Du Chiêu.”

Dù sao thì Nam Chi cũng cảm thấy Du Hạo nhường Du Chiêu, không hoàn toàn nghiêm túc, có chút có lệ.

Nam Chi ngây người trong sân viện của Du Hồng một khoảng thời gian, ngày nào cũng thấy Du Hạo tu luyện, ngày nào hắn cũng có thể vung kiếm tới một ngàn lần.

Thủ pháp vung kiếm trong trận pháp rất có lệ, chỉ để lòe người.

Du Hạo:……

Thật không nói nên lời!

Cuối cùng hắn cũng có thể nhìn ra, tiểu hổ này rất có thiên phú ở phương diện lừa ăn lừa uống.

Nhưng cho dù có biết, cũng không tức giận, chỉ có bất lực.

Khóe môi Du Hạo mấp máy, rốt cuộc cũng không nói gì nữa, trước mặt công chúng, cũng không dám nói nhiều, chỉ quay mặt đi.

“Nhìn dáng vẻ đắc ý của Du Chiêu kìa.”

“Hạo ca, có phải huynh không sử dụng sức mạnh của mình không?”

“Không nên như vậy, Hạo ca huynh nỗ lực luyện tập như vậy, sao có thể không đánh bại được Du Chiêu?”

Du Hạo chỉ có thể nói: “Về mặt trận pháp, quả thực ta hơi yếu kém, thua chính là thua.”

Du Hạo quay đầu, nhìn thấy cha mình đang đứng ở một góc quan sát, giống như là đang nhìn xem mọi chuyện có đang diễn ra đúng theo vận mệnh hay không.

Trong lòng Du Hạo cảm thấy chua xót, lại nghĩ đến việc cha nói làm như vậy là vì Du gia.

Cha có đạo của riêng mình, mọi người đều nói ông lạnh lùng vô tình, nhưng những chuyện cha làm, người khác đâu có biết?

Cha hắn giống như đứng ở một nơi rất cao rất cao nhìn xuống, biết hết tất cả, lại rất lạnh nhạt, bởi vì đã biết trước mà không còn hoảng loạn.

Du Hạo không biết có thuật ngữ góc nhìn thượng đế, nhưng bây giờ đúng là có cảm giác này.

Du Hồng mỉm cười với con trai, xoay người đi rồi, để lại một bóng lưng nhàn nhã lười biếng.

Du Chiêu kéo lê cơ thể bị thương chậm rãi xuống khỏi lôi đài, mọi người đều nhìn hắn, dùng ánh mắt xa lạ mà nhìn hắn.

Như thể lần đầu quen biết Du Chiêu.

Từ hôm nay trở đi, e rằng cái danh xưng phế vật của Du Chiêu sẽ được loại bỏ, cho dù không hết, ít nhất cũng cho mọi người biết Du Chiêu thật sự rất thông minh, bất luận về tính cách hay nghị lực, cũng đều đáng nể.

Một đứa trẻ chưa tới mười tuổi, đã có thể đọc hiểu sách, có thể lấy những thứ trong sách ra dùng, đây đâu chỉ là thông minh, có nói một câu thiên tài cũng không phải nói quá.

Cho dù không thể tu luyện, cũng có thể cống hiến cho gia tộc theo cách khác, vẫn gọi là phế vật cũng không đúng.



Du Tĩnh đứng dậy tuyên bố: “Dựa theo quy tắc, Phong Dực Thần Hổ hẳn là nên giao cho Du Chiêu.”

Mọi người lập tức nói: “Không thành vấn đề, nên giao cho Du Chiêu.”

Du Tĩnh rèn sắt khi còn nóng, “Bây giờ sẽ lập khế ước.”

Nam Chi vừa nghe thấy việc lập khế ước, cô lo lắng đến mức chiếc lồng nhỏ cũng không đủ chỗ cho cô xoay người, gấp đến độ hận không thể kêu lên meo meo.

Nam Chi nói với Du Chiêu: “Du Chiêu, Du Chiêu, có thể không lập khế ước không?”

“Sống chết của ta nằm trong tay ngươi, ta còn chưa nghĩ xong, ta chưa kịp chuẩn bị.”

Du Chiêu nghe giọng nói trong trẻo tràn đầy lo lắng trong đầu, lại đối diện với đôi mắt đẫm lệ của tiểu hổ.

Du Chiêu không chút suy nghĩ nói với cha: “Cha, cha, bây giờ chưa vội lập khế ước.”

Du Tĩnh nhìn con trai: “Sao thế?”

“Cha, đợi tới khi tình cảm giữa con và tiểu hổ khăng khít hơn rồi mới lập khế ước đi.” Du Chiêu nói.

Du Tĩnh chỉ nói: “Bây giờ không lập khế ước, sau này thực lực của nó ngày càng mạnh, sẽ càng không thể khống chế được, sẽ cắn trả con.”

Du Chiêu khẳng định nói: “Cha, con có thể làm được.”

Nhìn Du Chiêu tràn đầy tự tin, Du Tĩnh cũng không nói nhiều, “Một khi phát sinh chuyện gì, chúng ta lập tức lập khế ước.”

Du Chiêu: “Vâng.”

Du Tĩnh mở lồng sắt ra, Nam Chi từ trong lồng sắt đi ra, vì để tỏ vẻ thân mật, Nam Chi liếm liếm lòng bàn tay Du Chiêu, những đầu gai trên lưỡi Nam Chi đâm vào khiến Du Chiêu hơi đau, nhưng Du Chiêu rất vui mừng.

Tiểu hổ thân cận hắn, hắn có thể hiểu được nỗi sợ trong lòng tiểu hổ, hắn coi tiểu hổ trở thành một người bạn.

Du Hạo ở một bên quan sát, nhìn tiểu hổ thoát khỏi khế ước, lại nhìn vẻ ngây thơ thuần khiết, chưa từng trải qua trận đòn nào của giới tu chân của Du Chiêu, đến lúc đó hắn sẽ tức giận cỡ nào!

Phải biết rằng tiểu hổ luôn muốn đi ra sau núi, hơn phân nửa là muốn chạy trốn, những sinh linh rừng xanh luôn khao khát được tự do.

Du Hạo nhắc nhở Du Chiêu một câu, “Chiêu đệ canh chừng nó cho kỹ.”

Du Chiêu nghe vậy, ngẩng đầu liếc nhìn Du Hạo, theo bản năng ôm chặt lấy tiểu hổ, nhìn bộ dạng kia có chút sợ Du Hạo sẽ cướp mất con hổ của hắn.

Du Hạo:……

Hắn xoay người đi rồi, theo sau là một đám người, thi thoảng bọn họ vẫn quay đầu lại Du Chiêu và tiểu hổ.

“Hạo ca, huynh thật sự cho hắn tiểu hổ sao?” Du Thời hỏi.

Đến bây giờ Du Thời vẫn không thể chấp nhận được chuyện bị Du Chiêu đánh bại.

Du Hạo dừng bước, nhìn Du Thời nói: “Chuyện này đã kết thúc, cái gì của Du Chiêu là của Du Chiêu, hắn đã dùng thực lực giành được một cách công bằng.”

Du Thời không phục, “Đây mà tính là công bằng gì, căn bản không hề công bằng.”