Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại

Chương 342: Gương Vỡ Lại Lành (2)




Edit: Kim

Đồ ăn Phó Văn Âm làm, hắn chưa bao giờ ăn, trước mặt Phó Văn Âm, hắn ném xuống mặt đất rồi dùng chân dẫm nát.

Phó Văn Âm chưa bao giờ vào phòng của hắn, còn có một vị đích tỷ ở giữa gây khó dễ, quan hệ giữa hai người từ trước đến nay chưa bao giờ tốt đẹp.

Phó Văn Âm vẫn nỗ lực đối xử tốt với Cao Chiêm, nấu rất nhiều đồ ăn, hy vọng Cao Chiêm có thể nhớ ra hương vị này, nhưng rõ ràng là thất bại.

Khi Cao Chiêm đổ bệnh, cũng là Phó Văn Âm ở bên cạnh chăm sóc, sau đó công lao lại biến thành của đích tỷ.

Phó Văn Âm mang thai, càng khiến Cao Chiêm tức giận, Phó Văn Âm cùng một tiểu nha hoàn sống trong một viện cũ nát, bụng to vẫn phải làm việc, một mình sinh con, một mình nuôi đứa trẻ.

Mà Cao Chiêm thậm chí còn không muốn nhìn thấy đứa con này.

Tình trạng này kéo dài mấy năm, tuổi tác của vị đích tỷ ngày càng cao, không cam lòng vẫn luôn làm khách ở hầu phủ.

Giả bệnh sắp chết, trước khi chết có tâm nguyện duy nhất là trở thành thê tử của Cao Chiêm.

Nhưng mà ở thời điểm hòa li, Cao Chiêm lại do dự, do dự theo bản năng.

Ở một ngày đích tỷ nôn ra máu, Cao Chiêm đã đưa cho Phó Văn Âm một tờ hưu thư.

Phó Văn Âm tâm như tro tàn, cũng đồng ý, chỉ có một yêu cầu, nàng muốn đưa con đi.

Vốn dĩ Cao Chiêm cũng không thích đứa nhỏ này, trực tiếp đồng ý cho Phó Văn Âm đưa đứa trẻ đi.

Phó Văn Âm thấy hắn ngay đến cả con cũng không cần, con ruột của mình mà cũng có thể tàn nhẫn như thế, người như vậy, sao có thể để ý tới nàng, trái tim nàng càng thêm nguội lạnh.

Đòi Cao Chiêm một số tiền xong cũng rời đi rồi, Phó Văn Âm biết mình chỉ là một nữ tử, không thể nuôi sống đứa trẻ, thời điểm đòi tiền, cố gắng chịu đựng ánh mắt kỳ dị của Cao Chiêm.

Cái loại ánh mắt có chút khinh thường cùng hiểu rõ khiến trái tim Phó Văn Âm đau đến chết lặng.

Bây giờ Phó Văn Âm gặp được Bạch Quân Nghĩa, Bạch Quân Nghĩa chỉ là một tú tài, nhưng dịu dàng tao nhã, cho dù Phó Văn Âm là một nữ tử đã hòa li, có một đứa con, cũng không ghét bỏ, mà chậm rãi tiếp cận, rất tôn trọng nàng.

Trên thực tế, ở thời điểm sinh sản của phụ nữ thời cổ đại, điều kiện chữa bệnh còn lạc hậu, sinh con là điều rất khó khăn, ngay cả phi tử của hoàng đế cũng không nhất thiết phải còn trinh.

Quả phụ cũng không bị kỳ thị, ngược lại còn cảm thấy là do nam nhân không áp được mệnh cách của nữ nhân, mệnh nữ nhân càng thêm quý giá, cho dù là nữ tử đã khắc chết ba vị hôn phu, có mệnh cách cao quý vẫn có thể vào cung làm Hoàng Hậu.

Ngược lại mấy tiểu sử khinh thường nữ nhân lại bị người hiện đại coi thành báu vật, nói ra, người cổ đại phong kiến mà nhìn thấy còn nói một câu phong kiến.

Phó Văn Âm đi rồi, Cao Chiêm lại cảm thấy nhớ nàng, nhưng có ân nhân cứu mạng đang ở đây, Cao Chiêm cảm thấy mình phải có trách nhiệm với ân nhân cứu mạng.

Thẳng đến khi chuyện của đích tỷ bị bại lộ, Cao Chiêm vô cùng tức giận, vội vàng đi tìm Phó Văn Âm, kết quả lại biết được Phó Văn Âm sắp thành thân, Cao Chiêm sao có thể chấp nhận, hắn mang theo người tới cướp dâu.



Liền xảy ra chuyện ở hỷ đường.

Nam Chi lại một lần nữa cảm thán: “Hắn thật sự rất ngốc, rất yếu, cái dì kia nói gì hắn cũng tin, hắn là đứa trẻ lên bao sao?”

Hệ thống:……

Hắn chỉ nói: “Ngươi cảm thấy người khác ngốc, là bởi vì bọn họ đang ở bên trong, không nhìn rõ phương hướng.”

“Ngươi có thành kiến, chỉ nghe những gì mình muốn nghe.”

Nam Chi lại hỏi: “Hắn là thích người đã cứu mình sao, ai cứu hắn thì hắn sẽ thích người đó?”

Hệ thống: “Người hắn thích là mẹ của nguyên chủ.”

Nam Chi vô cùng kinh ngạc, “Hắn như vậy mà là thích người ta sao, thật là kỳ quá!”

Hệ thống không nói gì, Nam Chi tự nhủ: “Hắn không phải người tốt, ngay cả con mình cũng không yêu.”

Hệ thống: “Ngươi cũng không phải từ trong bụng hắn chui ra, lại là do nữ nhân mà hắn ghét sinh, hắn thích ngươi mới là lạ.”

Nam Chi: “Không phải ngươi nói hắn thích mẹ sao?”

Hệ thống: “Là có một chút, cho nên mới luôn rối rắm, rốt cuộc thì hắn cũng đã hứa hẹn với ân nhân cứu mạng là sẽ cưới nàng, nhưng mà trong lòng hắn lại có một hình bóng khác.”

“Bây giờ ân nhân cứu mạng và người hắn thích là cùng một người, nhất định là rất vui mừng.”

Nam Chi: “Nhưng có thể mẹ không vui, mẹ vất vả lắm mới bắt đầu với Bạch thúc, hắn lại xuất hiện, hắn không có việc gì làm sao, thật là phiền.”

Nam Chi nghĩ tới một câu, âm hồn không tan.

Cao Chiêm duỗi tay ra với Phó Văn Âm, “Văn Âm, trở về cùng ta, nàng là thê tử của ta, đừng gả cho người khác.”

Giọng hắn run rẩy, mang theo ngữ điệu cầu xin, một người nam nhân mạnh mẽ lại lộ ra dáng vẻ yếu ớt như vậy, có thể khiến trái tim nữ nhân dịu lại!

Sắc mặt Bạch Quân Nghĩa thay đổi, hắn không nhịn được mà nhìn về phía thê tử, hai cái nam nhân nhìn chằm chằm vào Phó Văn Âm.

Phó Văn Âm mỉm cười với Bạch Quân Nghĩa, nàng trang điểm diễm lệ, rất hợp với hỉ phục màu đỏ, giống như một đóa hoa nở rộ, tươi mát xinh đẹp.

Sao nàng có thể cười với nam nhân khác, Cao Chiêm nắm chặt nắm đấm, nhưng cũng biết mình rất có lỗi với Phó Văn Âm, khiến Phó Văn Âm chịu ủy khuất.

Nghĩ đến đây, Cao Chiêm muốn băm sống nữ nhân kia ra.

Bởi vì nàng ta nói nàng ta là người sớm chiều gắn bó với hắn, cho nên hắn mới tin tưởng nàng ta.



Phó Văn Âm quay đầu lại, nói với Cao Chiêm: “Ta sẽ không theo ngươi về đâu, chúng ta đã kết thúc.”

“Cao Chiêm, việc ta đã cứu ngươi một mạng, ngươi có thể quên nó đi được không.”

Giọng Cao Chiêm nghẹn ngào: “Quên, quên đi, ta không đồng ý, ta tuyệt đối không đồng ý.”

“Nàng đã quên đính ước giữa chúng ta rồi sao?”

Phó Văn Âm bình tĩnh mà nói: “Ngươi từng nói ngươi muốn cưới ta, ta cũng đã gả cho ngươi, bây giờ đã hòa li, đã kết thúc.”

“Ngươi cảm thấy bây giờ mới là bắt đầu, nhưng ta lại cảm thấy đã kết thúc, ta đã không còn tình cảm với ngươi nữa, trước kia ta vẫn luôn kiên trì, nhưng ngươi lại từ bỏ trước.”

Nghe Phó Văn Âm nói, sắc mặt Cao Chiêu càng lúc càng tái nhợt, máu đang đè nén trong cổ họng không thể kìm nén được nữa mà phun ra ngoài.

“Tiểu hầu gia……” Thị vệ bên cạnh vội vàng tiến lên muốn đỡ, Cao Chiêm giơ tay ngăn cản, “Ta không sao.”

Nam Chi wow một tiếng, nhìn mẹ, mẹ thật là lợi hại, có thể nói cho người ta hộc máu.

Ánh mắt Nam Chi đầy ngưỡng mộ.

Nghĩ đến nội dung cốt truyện, Nam Chi chỉ muốn vỗ tay, tuyệt quá, lúc xem cốt truyện tức muốn chết, hận không thể đánh chết cái tên ngu ngốc này.

Bạch Quân Nghĩa nhìn sắc mặt khó coi của Cao Chiêm, chắn trước hai mẹ con, ngăn ngừa Cao Chiêm quá khích.

Cao Chiêm giơ tay lau máu trên khóe miệng, lục phủ ngũ tạng đều đau, ngay cả thở cũng đau đớn, hắn cảm thấy đây là báo ứng.

Hắn nhìn con gái treo trên đùi Bạch Quân Nghĩa, môi hồng răng trắng, đôi mắt to trong veo, ánh mắt của cô nhìn hắn thật xa lạ, mang theo một tia khinh thường.

Hắn nghĩ đến việc mình bỏ mặc ghét bỏ đứa trẻ này.

Khiến đứa trẻ không có sự chăm sóc của cha, để người nữ nhân mà hắn yêu phải một mình sinh đứa nhỏ này ra, trái tim Cao Chiêm như bị băm thành thịt băm, đau đớn muốn chết.

Hắn cũng muốn nữ nhân kia nếu trải nỗi đau như vậy.

Nỗi thống khổ vạn tiễn xuyên tâm.

Hắn chịu đựng nỗi đau trong lòng, nói với Nam Chi: “Mạn Nhi, ta là cha con, lúc trước là ta không để ý tới con, sau này ta sẽ đối xử tốt với con.”

Nam Chi không chút suy nghĩ nói: “Muộn rồi.”

Lại một mũi dao đâm vào tim, thân thể Cao Chiêm run lên, “Không muộn, không bao giờ là quá muộn.”

Nam Chi cười hì hì đâm dao, “Muộn rồi, ta đã có cha!”