Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại

Chương 362: Gương Vỡ Lại Lành (22)




Edit: Kim

“Cha, cha, ta muốn đánh nhau với ngươi, chúng ta quyết đấu đi.” Nam Chi đột nhiên nói với Cao Chiêm.

Cao Chiêm nhìn cô giơ nắm đấm nhỏ lên, thật là đáng yêu, đứa trẻ đáng yêu như vậy, sao hắn có thể vì Phó Văn Phán châm ngòi ly gián mà xa cách nó được chứ.

Trẻ con ở độ tuổi này là vui tươi nhất.

Chỉ cần có quan hệ tốt với Mạn Nhi, sau này nhất định có thể ân ái với Phó Văn Âm.

Đã không còn binh quyền, có trách Phó Văn Âm cũng vô dụng, chi bằng lợi dụng cơ hội này hòa giải với Phó Văn Âm.

Sau khi nghĩ thông suốt rồi, thậm chí Cao Chiêm còn cảm thấy vì việc này, quan hệ giữa hắn và Phó Văn Âm sẽ có chuyển biến.

“Được, con tới đi.” Cao Chiêm không để đứa trẻ miệng còn hôi sữa vào mắt, hắn nhìn cô giơ nắm đấm nhỏ lao tới, thậm chí còn cười thành tiếng.

“Phụt……”

Nắm đấm nhỏ đánh vào giữa hai chân Cao Chiêm, lực không mạnh, nhưng đôi mắt của Cao Chiêm lập tức lồi ra, theo bản năng che kín chỗ đau, toàn thân run rẩy.

Khuôn mặt hắn vặn vẹo vì đau đớn, trên trán nổi đầy gân xanh, hắn hít vào một ngụm khí lạnh.

Khuôn mặt tuấn lãng nhăn nhó vì đau đớn, nước mắt muốn trào ra.

Nam Chi kinh ngạc nhìn Cao Chiêm, trong lòng vui vẻ nói: “Đánh vào nơi có nhiều mạch máu quả nhiên rất đau, wow, những gì ca ca nói không sai.”

Nam Chi vui vẻ nói với hệ thống: “Ca ca, ngươi xem, hắn rất đau.”

Hệ thống:……

Hệ thống trầm mặc!

Sao đứa trẻ lại biến thành như này.

Lúc trước hắn không hề có chút hy vọng nào với việc đứa trẻ luyện võ, rốt cuộc thì Cao Chiêm lợi hại ở chỗ gia cảnh, quyền thế, ngươi có lợi hại, thì có thể lấy một địch trăm sao?

Đứa trẻ hỏi hắn có nhược điểm nào hay không, hệ thống chỉ ra nhược điểm của con người, nhưng không ngờ đứa trẻ lại lấy cha mình ra làm vật thử nghiệm đầu tiên.

Nhìn thấy Cao Chiêm đau đớn tới như vậy, hệ thống và võ sư cũng cảm thấy đau!

Phó Văn Âm:……

Đứa trẻ đang làm gì vậy?

Nhìn thấy khuôn mặt Cao Chiêm đau đớn vặn vẹo, quả thực là không nỡ nhìn thẳng, Phó Văn Âm chỉ có thể hỏi: “Ngươi không sao chứ?”

“Không sao.” Cao Chiêm nghiến răng nghiến lợi, cố gắng tỏ ra điềm tĩnh, nhưng khuôn mặt hắn tái xanh, có thể thấy được tình trạng của hắn không ổn.

Phó Văn Âm kéo Nam Chi ra đằng sau, “Chúng ta đi gọi đại phu tới nhìn thử xem.”



Vốn dĩ Cao Chiêm rất tức giận, cơn đau này khiến hắn hận không thể xé xác ai đó, nhưng nhìn thấy vẻ mặt dịu dàng hiếm thấy mà Phó Văn Âm dành cho mình, hắn lập tức cảm thấy đây là cơ hội tốt, có thể sử dụng khổ nhục kế.

Cao Chiêm lập tức nói: “Đương nhiên là đau.”

Phó Văn Âm lập tức đi mời đại phu, đại phu tới xem, nói không sao, chỉ là có chút sưng, tiêu sưng sẽ ổn thôi.

Cơ thể con người có mấy địa phương rất mỏng manh yếu ớt, đừng làm xằng làm bậy, phải bảo vệ cho tốt.

Cao Chiêm thở phào nhẹ nhõm một hơi, rất giận đứa trẻ, hắn nhìn Nam Chi bằng ánh mắt lạnh như băng.

Nam Chi thấy vậy, xoay người đi ra ngoài tiếp tục luyện võ với võ sư, là ngươi nói muốn luyện võ mà, ngươi không thể chịu thua sao?

Hừ, người lớn xấu xa!

Cao Chiêm:……

Đây là trẻ con kiểu gì vậy?

Nghe những âm thanh ê ê a a non nớt luyện võ, Cao Chiêm cảm thấy là võ sư dạy đứa trẻ đánh lén, tấn công những nơi yếu ớt.

Một nữ hài, lại giống một kẻ vô lại.

Vì thế Cao Chiêm muốn võ sư biến đi, từ chuyện của tỷ muội Phó gia, có thể thấy được Cao Chiêm là một người rất giỏi giận chó đánh mèo, hơn nữa luôn cảm thấy mình không sai.

Võ sư:...........

Được rồi, hắn cũng không tính là oan uổng, dù sao hắn cũng là võ sư phụ của đứa trẻ.

Nam Chi nghiêng đầu hỏi: “Tại sao lại muốn hắn đi?”

Cao Chiêm lạnh giọng nói: “Hắn dạy dỗ không tốt, có tư cách gì mà ở lại.”

Nam Chi: “Ta cảm thấy dạy rất khá nha, tiền công của võ sư phụ là do mẹ trả, cũng không phải ngươi trả, ngươi dựa vào cái gì mà đuổi người đi?”

Cao Chiêm:……

Lúc trước hắn còn cảm thấy đứa trẻ này đáng yêu, hoàn toàn là cái đầu bị nhét đầy phân rồi.

Đáng yêu cái gì, một đứa con gái có thể ở Kim Loan điện tố cáo cha mình thông đồng với địch bán nước, sao có thể đáng yêu được.

Cao Chiêm không nhịn được nói: “Ta là cha ngươi.”

Nam Chi: “Ồ!”

Cao Chiêm: “Ta có quyền dạy dỗ ngươi.”

Nam Chi: “Ồ, vậy lúc trước ngươi mặc kệ ta, bây giờ ngươi lại tới dạy dỗ ta, xác chết vùng dậy sao?”



Mẹ dạy dỗ ta rất tốt, ngươi lại tới quản, lại tới lảm nhảm, đúng là phiền nha!

Tốt nhất là ngươi đừng nói nữa!

Cao Chiêm ôm ngực, bị đứa nhỏ này chọc giận muốn ngất đi, đây là thứ trẻ con gì.

Đôi mắt đứa trẻ trong veo, lại không phản chiếu hình ảnh của hắn, trong mắt của đứa nhỏ này không có cha.

Lúc trước đứa trẻ này nhìn hắn, trong mắt hiện lên sự khao khát, muốn lại gần nhưng lại không dám, Cao Chiêm căn bản không thèm để ý tới nó.

Trong lòng hung tợn mà nói, ta không phải cha ngươi, ta sẽ không nhận ngươi.

Đứa trẻ này hoàn toàn không phải đứa con mà hắn mong đợi sinh ra, thậm chí hắn còn thấy bị sỉ nhục, là chứng cứ hắn bị tính kế.

Nhìn thấy sự sỉ nhục thì làm sao tâm trạng có thể tốt được?

Nhưng bây giờ trong mắt đứa trẻ đã không có cha, lại khiến Cao Chiêm bực tức.

Cao Chiêm nhìn về phía Phó Văn Âm, “Ta không phản đối nó tập võ, nhưng nó học được cái gì, toàn là mấy thứ hạ lưu.”

Nam Chi rất muốn buông tay bất đắc dĩ nói, ta chỉ là một đứa trẻ, ta không đánh lại người lớn, ta chỉ có thể dùng trí để giành chiến thắng, đúng, ta đây là dùng trí mà thắng được.

Dựa vào trí thông minh của cái đầu nhỏ mà thắng được.

Phó Văn Âm nhàn nhạt nói: “Ta cảm thấy ngươi đang quá phức tạp mọi thứ lên, chân Mạn Nhi không dài bằng ngươi, giơ tay lên đánh bừa, mới đánh vào chỗ hiểm.”

Nam Chi nghe thấy Phó Văn Âm giải thích như vậy thì ngây người một lúc, sau đó điên cuồng gật đầu, đúng, đúng, mẹ nói đúng.

Võ sư phụ ở lại, Cao Chiêm tức giận rời đi, hắn chịu khổ, nhưng Phó Văn Âm lại thờ ơ.

Dựa vào tính tình hung bạo của Cao Chiêm, bây giờ hắn có thể nhịn xuống như vậy, khiến Phó Văn Âm rất kinh ngạc, nhưng cũng chỉ kinh ngạc trong một cái chớp mắt, sau đó cũng buông xuống.

Cao Chiêm không tới nữa là tốt nhất.

Phó Văn Âm mơ hồ cảm giác được Cao Chiêm tới đây là muốn tỏ ra yếu thế, nhưng loại yếu thế đó rất kiêu ngạo, ta sai rồi, nhưng ta cũng rất đáng thương không phải sao?

Cho dù sự đáng thương này là do hắn tạo thành, nhưng Phó Văn Âm không biết nên diễn tả sự thống khổ của tên nam nhân này như thế nào, chỉ nghĩ thôi đã cảm thấy hoảng sợ.

Nàng cảm thấy, Cao Chiêm ở trong lòng nàng ngày càng trở nên không chịu nổi.

Khó chịu tới mức Phó Văn Âm cảm thấy mình cũng trở nên tiêu cực.

Nhưng những suy nghĩ đó giống như một đầm lầy sủi bọt, bong bóng nổ tung một tiếng, tỏa ra mùi thối bẩn thỉu, khiến Phó Văn Âm cảm thấy trằn trọc, ghê tởm hơn khi phải trở về hầu phủ.

Nàng nghĩ, nếu có thể sống mãi với con gái như thế này thì thật là tốt.

Sau khi trở thành phu thê, ta yêu ngươi, ngươi không yêu ta, ta không yêu ngươi, ngươi yêu ta, không thể trở thành phu thê.

Trong khoảng thời gian Cao Chiêm không tới, là thời điểm Nam Chi nghỉ ngơi, cô sẽ chạy ra ngoài chơi, lúc đầu Phó Văn Âm còn nhắc nhở đứa trẻ vài câu, không cho cô ra ngoài, bên ngoài có rất nhiều mẹ mìn.