Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại

Chương 412: Tiểu Quân Hậu (17)




Edit: Kim

Nam Chi có chút nghiêm khắc nói với Mai Ngọc: “Mai Ngọc tỷ tỷ, ngươi phải chăm chỉ tu luyện, ta đại diện cho tộc Hoa yêu, ngươi cũng là đại diện của tộc Hoa yêu.”

“Các ngươi đều không nỗ lực, để một đứa trẻ như ta phải nỗ lực, như vậy mà được sao, như vậy không tốt, khiến người ta rất chán ghét.”

“Nếu ngươi không nỗ lực, ta sẽ khiến dì Nhụy trừng phạt ngươi, cho ngươi phơi nắng, khiến ngươi khó chịu, khiến ngươi chịu tra tấn.”

Nam Chi nghĩ rất đơn giản, nếu phải nỗ lực vì tộc Hoa yêu, vậy thì hãy cùng nhau nỗ lực, một người nỗ lực thì có ích gì đâu.

Bọn họ bắt nạt trẻ con, Nam Chi cũng muốn bắt nạt bọn họ.

Hơn nữa Yên Phi tỷ tỷ thật sự bị Mai Ngọc này tra tấn không nhẹ, động một chút là lấy cái danh hiệu Yêu Hậu chụp lên đầu Yên Phi, nặng đến mức Yên Phi không dám ngẩng đầu lên, một chút tâm phản nghịch của nàng cũng tan thanh mây khói.

Cuối cùng là không thể đứng dậy được nữa.

Mai Ngọc:……

Đây là cái tiểu ma đầu gì.

Mai Ngọc muốn nói lại thôi, muốn nói gì đó, nhưng đối diện với đôi mắt trong trẻo sâu thẳm của đứa trẻ, cũng lại không dám nói gì.

Đứa nhỏ này thật sự tàn nhẫn, là thật sự có thể làm ra chuyện như vậy.

Hơn nữa, ở cung Yêu Vương, Mai Ngọc cũng chỉ có thể dựa vào Yêu Hậu, Yên Phi có muốn làm cái gì, cũng không có ai giúp được nàng.

Nói ra cũng thật vớ vẩn, Mai Ngọc đã sống mấy trăm năm, lại cần một đứa trẻ che chở.

Nam Chi nhìn Mai Ngọc: “Mai Ngọc tỷ tỷ?”

Ý thức được tình cảnh của mình, Mai Ngọc cúi đầu, cung kính mà nói: “Ta đã biết.”

Nam Chi gật đầu, “Ta sẽ kiểm tra, nếu ngươi không đạt yêu cầu, ta sẽ trừng phạt ngươi.”

Trừng phạt ngươi cười không ngừng, cười cho đến khi khóe miệng cứng đờ, co rút.

Trong lòng Mai Ngọc vô cùng thấp thỏm, nàng lập tức nói: “Quân hậu, ngươi đừng bỏ rơi ta, ta nhất định sẽ nghe lời.”

Nam Chi hơi nhếch cằm lên, “Ngươi biết vậy là tốt, ở cung Yêu Vương, chỉ có hai chúng ta là hoa yêu, ngươi cần phải nỗ lực.”

“Ngươi không nỗ lực, sao có thể bảo vệ ta, ngươi không nỗ lực, ngươi không thể tiếp tục làm thị nữ của quân hậu được nữa, ta sẽ khiến dì Nhụy trừng phạt ngươi.”

“Bây giờ, ngươi phải tìm ra phương pháp công kích của mình, hai ngày chắc là đủ rồi đi.”

Mai Ngọc:……

Mấy trăm năm ta còn không làm được, ngươi bảo hai ngày sao ta có thể làm được.

Ngoại trừ một số loài hoa yêu đặc thù, tự mang trong mình phương thức công kích như độc tố, ảo giác…..



Thì những hoa yêu bình thường thật sự không có phương thức công kích, giống như hoa mai như nàng, thật sự rất phổ thông, không có gì đặc biệt.

Mai Ngọc cảm thấy rất khó chịu, chuyện này không thể làm được, có thể tưởng tượng được trong lòng nàng lo lắng bao nhiêu.

Mai Ngọc ấp úng nói: “Quân hậu, thời gian hai ngày có chút ngắn.”

Nam Chi hỏi: “Vậy ngươi cần bao lâu mới có thể làm được?”

Cô dùng ánh mắt giống Mai Ngọc trước đây mà nhìn Mai Ngọc, là ánh mắt hận sắt không thể thành thép.

“Tộc Hoa yêu chúng ta vốn yếu ớt, ngươi còn không biết cố gắng, toàn bộ cái cung Yêu Vương này đều chướng mắt chúng ta.”

“Ngươi phải nỗ lực nha, như vậy mới có thể khiến tộc Hoa yêu trở nên lợi hại, không để người khác khinh nhục.”

Đầu Mai Ngọc cúi ngày càng thấp, trong lòng càng thêm lo âu khó chịu, tâm loạn như ma, trong lòng thầm nghĩ, Yên Phi này không phải là đang làm khó người khác hay sao?

Nhưng nàng không dám nói ra, không dám phản bác.

Mai Ngọc nói: “Quân hậu, ta sẽ nỗ lực.”

Nam Chi: “Ngươi chỉ biết nói nỗ lực, nỗ lực, nhưng mà một chút kết quả cũng không có, ta phải kiểm tra ngươi, ngươi phải nỗ lực.”

Trước kia Nam Chi cổ vũ gà cha mẹ, bây giờ phải cổ vũ gà thủ hạ.

Mai Ngọc:……

Thống khổ quá.

Nam Chi nói: “Mang theo chậu hoa.”

“Được.” Mai Ngọc không dám nhiều lời, ôm chậu hoa đi theo phía sau Nam Chi, vênh váo đi khắp nơi trong cung Yêu Vương.

Trong lòng Nam Chi chỉ có linh khí, mà tinh thần của Mai Ngọc lúc này đang bị lo lắng xâm chiếm, những ánh mắt trước kia khiến nàng bận tâm, bây giờ cũng không có tâm trạng để tâm đến.

Nam Chi đứng trước mặt thị vệ, hỏi: “Ta có thể vào trong chờ không?”

Linh khí trong điện nhất định còn dồi dào hơn nữa, có thể đi vào chờ thì thật tốt.

Thị vệ nói thẳng: “Không được, quân thượng không triệu kiến, không thể đi vào.”

Nam Chi: “Được rồi, ta chờ ở bên ngoài.”

Mai Ngọc bị nhìn thoáng qua, lập tức hiểu ý buông chậu hoa xuống, Nam Chi biến thành hoa lan trong suốt, bắt đầu tu luyện.

Mai Ngọc chỉ có thể thật cẩn thận hấp thụ linh khí, nhưng cũng không có hấp thụ nhiều, rốt cuộc thì Mai Ngọc cũng không thể chuyên tâm tu luyện, trong lòng nàng còn đang bận suy nghĩ phương thức công kích.

Chuyên tâm tu luyện là một thứ rất có giá trị, không thể tập trung, mọi thứ sẽ chỉ kéo dài được ba phút là sẽ bắt đầu bực bội, gặp phải chuyện gì khó hiểu, sẽ càng thêm bực bội, sẽ không muốn vượt khó, chỉ muốn tránh né.

Nam Chi còn nhỏ, không có nhiều tạp niệm như vậy, trong đầu chỉ có linh khí, chỉ cần có thể hấp thụ được nhiều hơn một tia linh khí, thì chính là đã kiếm lời rồi.

Cung Yêu Vương là một nơi tốt, Nam Chi rất thích.



Có lẽ là vì đứa trẻ kiên trì bám riết không tha mà chờ, không gián đoạn, khiến Long Khuyết cảm thấy, giống như mình đang sợ nàng, nên mới trốn tránh không dám gặp.

Trốn tránh một đứa trẻ, khiến người ta chê cười.

“Yêu Vương hồi cung, mời đi vào.” Thị vệ truyền lời của Yêu Vương, nói với Nam Chi, ừm, nói với chậu hoa.

Nam Chi nghe thấy có thể tiến cung, lập tức vui mừng tức biến thành người, dùng hai chân ngắn ngủn leo lên bậc thang, sải bước vào cung.

Linh khí ập vào mặt khiến Nam Chi vô cùng hưng phấn, quả nhiên, linh khí trong điện càng thêm nồng đậm.

Bởi vì quá nồng đậm, kinh mạch trong cơ thể Nam Chi bị linh khí đâm vào có chút đau nhức.

Nam Chi nhìn thấy Long Khuyết, lập tức mỉm cười chạy tới, “Tướng công, tướng công.”

Long Khuyết hít sâu, dùng một góc độ cao ngạo nhìn Nam Chi, “Ngươi đừng có gọi ta là tướng công.”

Nam Chi nghi hoặc, “Tại sao nha, chúng ta đã thành thân, ngài chính là tướng công của ta.”

Long Khuyết tàn nhẫn lãnh khốc nói: “Cho dù chúng ta đã thành thân, nhưng ở trong lòng ta, ngươi căn bản không phải Yêu Hậu.”

Nam Chi nghiêng đầu, lý giải lời Long Khuyết nói, Tuyên Thanh đứng một bên cảm thấy đứa trẻ nghe thấy lời này, có thể sẽ khóc.

Một lát sau, Nam Chi không thèm để ý nói: “Dù sao thì chúng ta cũng đã thành thân, ngài phải đối xử tốt với ta.”

“Tại sao ta phải đối xử tốt với ngươi.” Long Khuyết tức đến mức muốn bật cười.

Nam Chi: “Chúng ta đã thành thân.”

Long Khuyết: “Đó là vì ta không còn cách nào khác.”

Nam Chi: “Ngài là Yêu Vương nha, ngài phải khiến Yêu giới sợ hãi, ngài còn bất đắc dĩ, ngài có thể không thành thân với ta.”

Tuyên Thanh:…

Lời này nghe có chút quen tai.

Long Khuyết:……

Hắn thật là hồ đồ, lại cố gắng giảng đạo lý với một đứa trẻ.

Nam Chi nói trắng ra mục đích của mình: “Ta có thể ở lại điện Yêu Vương không?”

Tuyên Thanh nhướng nhướng mày, mặt Long Khuyết không cảm xúc, “Ngươi cảm thấy có thể sao?”

Nam Chi gật đầu, “Ta cảm thấy có thể, chúng ta đã thành thân, chúng ta nên sống cùng nhau.”

Long Khuyết giống như đang nghe một câu chuyện cười, cười ha hả, chỉ là tiếng cười tràn đầy ý trào phúng, “Ngươi cảm thấy, chúng ta nên sống cùng nhau, ta có thể chấp nhận cái Yêu Hậu là ngươi?”

Mai Ngọc nghe vậy, theo bản năng liếc nhìn Yêu Vương một cái, sau đó vội vàng cúi đầu xuống.