Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại

Chương 429: Tiểu Quân Hậu (34)




Edit: Kim

Nam Chi đã như vậy, càng đừng nói tới Mai Ngọc, Mai Ngọc căn bản không thể nhấc nổi chân, nước mắt lưng tròng nhìn Nam Chi.

Lúc này, ưu điểm của cơ thể cường tráng được thể hiện, Long Khuyết có thể sải bước đi bộ, nhưng cũng không thể bay.

Hắn nheo mắt nhìn Nam Chi và Mai Ngọc, “Bây giờ các ngươi có thể quay lại.”

Nam Chi cười với Long Khuyết, chẳng qua khóe miệng có chút cứng đờ, “Tướng công, ngài đi đâu, ta theo đó.”

Sao Long Khuyết lại tới nhân gian trước thời gian?

Đi theo, cần phải đi theo.

Nam Chi dùng hết sức kéo Mai Ngọc, chạy chậm tới bên cạnh Long Khuyết, túm chặt lấy góc áo của Long Khuyết.

Long Khuyết:……

Chết tiệt!

Long Khuyết muốn gỡ tay Nam Chi ra, Nam Chi siết chặt tay không chịu buông.

Toàn thân Long Khuyết đổ đầy mồ hôi, cũng không thể gỡ tay đứa trẻ ra, được rồi, thích làm sao thì làm.

Kết giới càng tới gần nhân gian thì lực đẩy càng mạnh, rất khó thoát ra ngoài, nhưng mà chắc chắn Long Khuyết có thể đi qua kết giới.

Kết giới của loài người, đối với Yêu Vương mà nói, có chút khó khăn, nhưng cũng không quá khó.

“Ngao ô……”

Trong đêm đen, rừng cây vang lên từng đợt sói tru, bầy sói vây quanh đám người đi đêm, dùng đôi mắt phát sáng xanh lè nhìn chằm chằm vào nhóm người này.

“Không ổn rồi, là sói.”

“Tiêu rồi, là sói.”

“Cứu mạng, cứu mạng, mẹ ơi……”

Nhìn thấy nhiều sói như vậy, tất cả mọi người đều luống cuống, nhóm tiêu sư của tiêu cục* nhanh chóng hợp thành một nhóm, bàn tay cầm đao run rẩy, không có cách nào, căn bản không thể chống trả được.

(*Đầu đời nhà Thanh bảo tiêu chuyển từ cá thể sang tập thể, đó chính là tiêu cục. Tiêu cục chuyên hộ tống khách buôn và hàng hoá, tài sản khách buôn yêu cầu hộ tống gọi là tác tiêu, những người tiêu cục cử đi bảo vệ gọi là tiêu sư hoặc bảo tiêu.)

Sói là loài động vật rất có tính chiến lược, chúng không xông lên ngay mà thay vào đó tìm chỗ yếu để quấy rối, đặc biệt là phụ nữ và trẻ em bên kia, tiếng trẻ con hoảng sợ quấy khóc, cũng đủ để bầy sói chậm rãi tiêu diệt nhóm người này.

“Đừng hoảng loạn, ngàn vạn lần không được chạy loạn phá đội hình.” Tiêu đầu lo lắng hô to.

Trong đội ngũ có một thiếu nữ, nhưng lại cải nam trang, lúc này đang cố gắng làm giảm cảm giác tồn tại của mình.

Nàng cố nén sợ hãi, nắm lấy chiếc nanh thú trong tay, thầm cầu nguyện: “Cha, mẹ, hai người nhất định phải phù hộ cho con thuận lợi tìm được cữu cữu.”



Nàng vuốt dao găm, nhiều sói như vậy, một thanh dao găm của nàng có ích lợi gì đâu?

“A!!”

“Đau quá!”

Đã có người đầu tiên bị sói cắn, là một tiêu sư, tiêu sư này còn rất trẻ, bị sói cắn chặt cánh tay, toàn thân hoảng loạn, toàn bộ đội ngũ lập tức tản ra.

Bầy sói nhìn thấy có cơ hội tốt như vậy, lập tức lao tới, tất cả mọi người đều hận không thể mọc ra bốn chân mà chạy trốn, vội vàng giải tán.

Dưới sự xô đẩy như vậy, thiếu nữ bị xô ngã xuống mặt đất, thậm chí sau lưng còn bị mấy người dẫm chân lên, lục phủ ngũ tạng của nàng đều muốn xô lệch khỏi vị trí, đau tới mức choáng váng.

Mùi tanh càng lúc càng tiến lại gần, thiếu nữ cắn môi, bò dậy, tuy nhiên con sói phía sau vô cùng mạnh mẽ, nó nhảy lên, lao thẳng về phía thiếu nữ.

“Thình thịch……”

Thiếu nữ bị ấn ngã xuống mặt đất, con sói há to miệng, nhe nanh ra, muốn cắn vào chiếc cổ non mịn của thiếu nữ.

Điểm yếu của tất cả động vật đều là cổ, vô cùng yếu ớt.

“Cứu mạng, cứu mạng, ai đó đến cứu ta với!”

Thiếu nữ vô cùng sợ hãi tuyệt vọng, nàng không thể hoàn thành di nguyện của cha mẹ.

Nàng không chú ý tới, hàm răng ố vàng của con sói hơi phản chiếu ánh sáng.

Cơn đau trong dự đoán không xuất hiện, thiếu nữ khẽ mở mắt, nhìn thấy một người, bàn tay hắn nắm đầu con sói, ở lúc thiếu nữ còn chưa định thần lại, trực tiếp đập nát sọ sói, óc và máu loãng bắn lên mặt thiếu nữ.

Hơi ấm và mùi tanh hôi khiến thiếu nữ suýt chút nữa đã ngất đi.

Thật là khủng khiếp.

Một cổ uy áp cường đại ập tới khiến đàn sói cong mông rên rỉ bỏ chạy, những con sói chạy chậm trực tiếp bị nổ tan xác.

Biến cố đột ngột khiến mọi người sợ ngây người, đều ngơ ngác nhìn người này, ánh trăng như gương, khiến nam nhân này giống như một vị tiên quỷ mị, dù sao thì cũng không giống con người.

Bên cạnh hắn còn có một nữ tử, nữ tử xinh đẹp, một đứa trẻ, đây là một gia đình ba người sao?

Không bao lâu sau, mọi người mới hồi phục lại tinh thần sau sự việc bất ngờ, vui mừng mà khóc: “Chúng ta được cứu rồi, được cứu rồi.”

“Cảm ơn vị anh hùng này.” Tiêu đầu lập tức nói lời cảm tạ với Long Khuyết.

Long Khuyết nói thẳng: “Ta không muốn cứu các ngươi.”

Tiêu đầu ách một tiếng, bọn họ gặp may, mới gặp được cái người có bản lĩnh lạnh như băng này, nhưng vẫn tổn thất rất nặng nề, không ít người đã thiệt mạng.

Có mấy người chỉ còn lại nửa cái mạng, bị sói cắn tới mức biến dạng, vừa nhìn cũng biết không thể sống được bao lâu.

Mai Ngọc vô cùng mê mang, “Đã xảy ra chuyện gì?”



Không phải các nàng vừa ra khỏi kết giới sao, còn chưa kịp cảm thán linh khí ở nhân gian loãng, đã nhìn thấy quân thượng bị một đạo ánh sáng bao trùm, sắp biến mất.

Nhưng Yên Phi đang nắm chặt quần áo quân thượng, nàng lại bị Yên Phi lôi kéo, vì thế ba người đều không thể hiểu được mà xuất hiện ở đây.

Nam Chi cũng có chút mờ mịt, lắc đầu, “Không biết nha!”

“Này, đứng lên.” Long Khuyết đá vào người đang nằm dưới đất, giống như là đã hôn mê.

Long Khuyết cũng không phải người nhẫn nại, thấy người mãi không tỉnh, liền dùng sức.

Nam Chi lập tức nói: “Hắn là người phàm, ngài đá một cái, hắn sẽ chết.”

Cái người bị dính máu não đầy mặt cũng thật xui xẻo, nếu vẫn không tỉnh lại, không bị sói cắn chết thì cũng sẽ bị Long Khuyết đá chết.

Bị một con rồng đá, ai mà chịu nổi!

Sắc mặt Long Khuyết càng thêm sắc bén, toàn thân bị bao phủ bởi khí tức bực bội, hắn nói với Mai Ngọc: “Ngươi mau đánh thức hắn dậy đi.”

Mai Ngọc lập tức cúi người xuống, bắt đầu gọi người.

Thiếu nữ có chút không thể chịu nổi mà ngất đi, lúc này lại bị người gọi tỉnh lại, vô cùng mờ mịt, “Tỷ tỷ……..”

Vừa quay đầu đã thấy nam nhân đứng ở bên kia, ký ức của thiếu nữ lập tức quay về, suýt chút nữa đã hét lên chói tai.

“Ngươi lại đây, ta có việc hỏi ngươi.” Long Khuyết kìm nén bực bội, nói với người dính đầy máu huyết.

“Ồ, ồ, được.” Long Khuyết muốn đưa người dính máu não đi đến nơi khác, Nam Chi đã đuổi kịp, Long Khuyết lập tức quát: “Đứng lại, các ngươi không được qua đây.”

Nam Chi dừng bước, có chút nghi hoặc nhìn Long Khuyết, lại nhìn người dính đầy máu não.

Thiếu nữ nơm nớp lo sợ đi theo Long Khuyết sang một bên, liên tục nói lời cảm tạ, “Cảm ơn ngươi đã cứu ta, ta sẽ báo đáp ngươi.”

“Ha hả……” Long Khuyết bị cái người phàm này chọc cười, “Giao đồ trên người ngươi ra đây.”

Thiếu nữ:???

A?

Là thứ gì?

“Ngươi dùng thứ gì triệu hoán ta tới đây, nhanh lên.” Long Khuyết không kiên nhẫn, loại triệu hoán này giống như là gọi chó, khiến Long Khuyết vô cùng khó chịu.

“Ta, ta không biết ngươi đang nói gì.” Thiếu nữ sắp khóc tới nơi rồi, kết hợp với bộ dạng dính đầy máu não, quả thực là dọa người.

Long Khuyết không hề hỏi, mà dùng thần thức quét qua người thiếu nữ từ trên xuống dưới.

Thiếu nữ theo bản năng dùng tay đặt lên ngực mình, rõ ràng nàng đang mặc quần áo, lại có cảm giác như bản thân không mặc gì.

Long Khuyết nắm lấy cổ thiếu nữ, thô bạo kéo chiếc nanh thú từ sợi dây đỏ treo trên cổ của thiếu nữ.