Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại

Chương 437: Tiểu Quân Hậu (42)




Edit: Kim

Người tốt!

Mỗi lần nghe thấy Diêu Xu nói người tốt, trong lòng Long Khuyết đều cười lạnh, đúng là người một phàm ngu xuẩn, một cái nữ nhân người phàm ngu xuẩn.

Long Khuyết cũng không sửa lại lời nàng, nàng cảm thấy hắn là người như thế nào, hắn căn bản không thèm để ý.

Ngày nào Long Khuyết cũng suy tư, phải làm như thế nào mới có thể giải trừ khế ước.

Thậm chí Long Khuyết còn nghĩ tới việc giết chết Diêu Xu, nhưng bản thân mình cũng không sống được.

Đứng trên ngọn cây một hồi, Diêu Xu có chút xấu hổ nói nhỏ: “Có thể, có thể thả ta xuống không.”

Long Khuyết không nói hai lời, trực tiếp ôm Diêu Xu nhảy xuống, không hề có chút do dự, Diêu Xu sợ tới mức thiếu chút nữa đã hét lên.

Tới mặt đất rồi, chân Diêu Xu mềm nhũn, thiếu chút nữa đã vấp té, Long Khuyết thuận tay đỡ lấy, Diêu Xu vừa định nói lời cảm tạ, đã bị Long Khuyết đẩy ra, Diêu Xu hơi lảo đảo, kinh ngạc nhìn về phía Long Khuyết.

Long Khuyết lại nhìn về phía Nam Chi và Mai Ngọc, hai người đều đang nhìn thẳng vào hắn.

Diêu Xu theo ánh mắt của Long Khuyết nhìn lại, khuôn mặt đỏ lên, Long Khuyết bị ánh mắt của hai người nhìn tới mức khó chịu, trực tiếp hỏi Nam Chi: “Ngươi nhìn cái gì?”

Nam Chi hỏi: “Ngài trưởng thành rồi thì không nhận người quen sao, ta không thể nhìn ngài?”

Long Khuyết tức giận nói: “Nhưng ta không hài lòng với ánh mắt của ngươi, ánh mắt của các ngươi rất quái lạ.”

Nam Chi cười hì hì: “Có sao?”

Ai da, quả nhiên bọn họ sẽ ở bên nhau, công chúa và hoàng tử sẽ ở bên nhau.

Nam Chi nghĩ thầm, bọn họ là công chúa và hoàng tử, vậy cô là cái gì?

Diêu Xu có chút không dám đối mặt với ánh mắt của Mai Ngọc, Mai Ngọc biết suy nghĩ trong lòng nàng.

Không có ai có thể thờ ơ vô cảm với người đã cứu mình lúc gặp nguy nan, không biết là vì nguy hiểm mà tim đập nhanh, hay vì người cứu mình mà tim đập nhanh.

Diêu Xu lập tức nói với Nam Chi và Mai Ngọc: “Sói vẫn luôn đi theo chúng ta, các ngươi cẩn thận một chút.”

Sau đó lại vội vàng đi thông báo cho những người khác, bóng lưng có chút hoảng loạn không nói nên lời.

Mai Ngọc:……

Quá rõ ràng, Diêu Xu thích quân thượng.

Cho dù không phải là thích, cũng là có cảm tình.

Mấu chốt là quân thượng cũng rất khoan dung với nàng.

Xong rồi!



Yên Phi phải làm sao bây giờ!

Nam Chi đi thẳng vào vấn đề hỏi: “Tướng công, có phải ngài thích Diêu Xu không, ngài muốn để nàng làm Yêu Hậu, ngài cũng phải tách khỏi ta trước, ngài phải cho ta thật nhiều đồ, đưa thiếu, ta sẽ không đồng ý.”

Long Khuyết dùng ánh mắt như đang nhìn kẻ ngốc mà nhìn cô, “Ngươi đang nói cái quỷ gì vậy, ta thích nàng ta, ta thích nàng ta khi nào?”

Ta sẽ cưới một người phàm làm Yêu Hậu, đầu óc có vấn đề sao?

Nếu phải lựa chọn giữa Yên Phi và người phàm làm Yêu Hậu của Yêu tộc, đột nhiên lòng khoan dung của hắn dành cho Yên Phi lại tăng lên, hắn cảm thấy mình có thể chịu đựng Yên Phi một chút.

Nam Chi lại nói: “Ta đã nói trước rồi đấy, nếu ngài muốn ta nhường thân phận Yêu Hậu ra, ngài cần phải bù đắp rất nhiều đồ, bằng không, ta sẽ đánh chết ngài nha.”

Long Khuyết:……

Trẻ con kiểu gì đây.

Mọi người biết được bầy sói vẫn luôn đi theo, lập tức trở nên hoảng loạn, ánh mắt mọi người theo bản năng đều nhìn về phía Long Khuyết, lúc này, chỉ có Long Khuyết mới có thể cứu bọn họ.

Trong lòng mọi người không khỏi có chút hối hận, lúc trước không nên đối xử như vậy với muội muội của Long Khuyết, vì Bạch Sương mà chỉ trích muội muội của hắn.

Tiêu đầu lắp bắp nói với Diêu Xu: “Anh hùng hẳn là sẽ cứu chúng ta đi.”

Diêu Xu lắc đầu, “Không biết.”

Bạch Sương nhíu mày, nhóm người này nàng ta đã nhìn trúng, bây giờ đám sói chạy tới làm gì?

Bạch Sương suy nghĩ một chút, quyết định mặc kệ trước, dù sao thì những người này cũng phải chết.

Đám người kia………..

Bạch Sương lén nhìn sang ba người bên kia, ba người này cho nàng ta cảm giác rất khác lạ, chẳng lẽ là bắt yêu sư sao?

Bọn họ gọi nàng ta là hồ ly tinh, chẳng lẽ đã nhìn ra thân phận của nàng ta.

Bạch Sương không hề hoài nghi bọn họ là yêu quái, bởi vì trên người bọn họ không có hơi thở cùng tộc.

Chính là nam nhân kia, nam nhân quả thực anh tuấn, khiến lòng người ngứa ngáy, Bạch Sương vô cùng muốn chinh phục hắn.

Nếu thật sự là bắt yêu sư, vậy càng tốt.

Một bắt yêu sư sinh sống bằng việc bắt yêu, lại không thể xuống tay với yêu quái.

Bạch Sương híp mắt đánh giá Diêu Xu một chút, khóe miệng nhếch lên, nàng ta lắc lư đi về phía Diêu Xu, bày ra vẻ mặt lo lắng, nhu nhược đáng thương nói: “Sói, thật sự là sói sao?”

Diêu Xu gật đầu, “Đúng vậy, có sói.”

Đôi mắt Bạch Sương đỏ lên, “Vậy phải làm sao bây giờ, ta cho rằng đã thoát khỏi đám người xấu, nhưng mà bây giờ lại gặp phải sói, xem ra ông trời không muốn ta sống.”



Diêu Xu nhìn cái bộ dạng này của Bạch Sương, không nhịn được mà an ủi: “Không sao đâu, mọi người đồng tâm hiệp lực, nhất định có thể sống sót.”

Bạch Sương đau khổ lắc đầu, “Nếu sói thật sự đến, ai sẽ lại cứu ta chứ, người ta chạy trốn còn không kịp ấy.”

“Nhưng mà, có thể sống thêm mấy ngày, ta cũng đã hời rồi, cha mẹ ta bị bọn người xấu giết chết, ta cũng nên tới bên cạnh bọn họ.”

Bạch Sương vừa nói, vừa rơi nước mắt, toàn thân như một đóa hoa sơn chi bị gió tàn phá, tươi mát lại mang theo ý vị đáng thương.

Nghe Bạch Sương nói cha mẹ đều đã chết, Diêu Xu tức khắc cảm thấy đồng bệnh tương liên, trong lòng nảy sinh đau xót, “Cha mẹ ta cũng đã chết.”

Bạch Sương hơi mở to hai mắt, “Ngươi cũng mất đi cha mẹ sao?”

Nhìn thấy Bạch Sương yên lặng rơi nước mắt, trong lòng Diêu Xu nảy ra một suy nghĩ, nàng kéo tay Bạch Sương, “Bạch Sương tỷ tỷ, ở bên cạnh ta đi, ta sẽ bảo vệ tỷ.”

Vẻ mặt Bạch Sương vừa cảm động lại vừa nghi hoặc, “Nhưng ngươi cũng chỉ là một nữ tử yếu đuối, ngươi bảo vệ ta thế nào?”

Diêu Xu do dự một chút nói: “Long Khuyết sẽ bảo vệ ta.”

Bạch Sương càng tò mò, “Tại sao vậy?”

Diêu Xu chỉ nói, “Chỉ là có một số chuyện, ta cũng không hiểu rõ lắm.”

Bạch Sương lập tức giống như con rắn bám chặt vào cây gậy, “Vậy cảm ơn ngươi, đại ân đại đức của ngươi ta vĩnh viễn không bao giờ quên.”

Nhanh mồm nhanh miệng nhất thời sảng khoái đấy, nhưng sau đó phải làm thế nào đây, để Bạch Sương đi theo mình thì không sao, nhưng mà phải thuyết phục Long Khuyết như thế nào đây.

Nhưng mà, trông Bạch Sương rất đáng thương.

Nhìn thấy Diêu Xu dẫn hồ ly tinh tới, ba cái yêu quái đều là biểu cảm không thể tưởng tượng nổi.

Diêu Xu do dự lại đuối lý nói với Long Khuyết: “Long Khuyết, có thể để Bạch Sương đi theo chúng ta không?”

Long Khuyết nói thẳng: “Đầu óc ngươi có vấn đề à?”

Diêu Xu:……

Tuy rằng vẫn luôn biết Long Khuyết không phải là một người dịu dàng, nhưng nói thẳng như vậy, vẫn khiến Diêu Xu cảm thấy xấu hổ.

Diêu Xu nhỏ giọng nói: “Một mình Bạch Sương thật sự quá nguy hiểm.”

Long Khuyết: “Ngươi bảo ta bảo vệ nàng ta sao, ta đã nói rồi, gặp nguy hiểm, ta chỉ lo cho ngươi, mặc kệ những người khác.”

Người phàm, ngươi đừng có mà một tấc lại muốn tiến thêm một thước.

Dựa vào cái gì mà hắn lại phải bảo vệ cái người phàm này, lão già kia thiếu nhân tình không tự đi mà trả, lại một hai bắt lão tử trả.

Vậy cũng thôi đi, vấn đề là còn dùng thủ đoạn, dùng khế ước máu, người phàm chết hắn cũng chết, dựa vào cái gì?

Mà cái người phàm này cũng tham lam, hắn nói còn nhân tình phải trả, nàng ta cũng thật sự có thể tìm việc cho hắn làm.