Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại

Chương 440: Tiểu Quân Hậu (45)




Edit: Kim

Bởi vì Nam Chi đã làm rõ quan hệ với Long Khuyết, cho nên Diêu Xu rất ít khi xuất hiện trước mặt Long Khuyết.

Long Khuyết không rõ nguyên nhân, nhưng cũng không để ý, không có một nữ nhân ở bên cạnh líu ríu, cũng thanh tịnh đi không ít.

Nhưng ánh mắt của Diêu Xu ngày càng ảm đạm, nhìn thấy bộ dạng không thèm để ý của Long Khuyết, trái tim nàng như bị dao cứa vào.

Bạch Sương thở dài: “Diêu Xu cô nương à, loại chuyện như tình cảm không thể che giấu được đâu, một khi đã thích một người, trái tim đã không còn là của mình nữa.”

Diêu Xu chỉ trầm mặc không nói lời nào, nhìn bóng dáng Long Khuyết, ánh mắt lại trở nên điên cuồng.

Bạch Sương nhìn, khóe miệng hơi nhếch lên, mang theo đồ ăn tới tìm Long Khuyết, Long Khuyết nhìn thấy Bạch Sương, lập tức nhíu mày, vẻ mặt vô cùng ghét bỏ.

Bạch Sương:……

Cái người đáng ghét như thế này, sao Diêu Xu lại có thể thích được?

Nhưng trên mặt Bạch Sương lại tỏ ra lo lắng, nói với Long Khuyết: “Long công tử, ngươi đi gặp Diêu Xu cô nương đi.”

Long Khuyết liếc nhìn về phía Diêu Xu, Diêu Xu lập tức tránh ánh mắt của Long Khuyết, Long Khuyết không thể hiểu được, “Nàng ta làm sao vậy?”

Bạch Sương nói: “Trong lòng nàng cảm thấy khó chịu.”

Long Khuyết: “Ồ……” Không chết là được.

Bạch Sương công cốc trở về, cho dù nàng ta có sử dụng bao nhiêu thủ đoạn, nhưng người ta căn bản không thèm để ý tới thủ đoạn của nàng!

Nàng không nhịn được mà cảm thán, đây là cái loại đầu gỗ ngu ngốc gì!

Quả thực chính là cục sắt!

Thật ra là Bạch Sương nghĩ sai rồi, bây giờ Long Khuyết bị bắt phải bảo vệ người khác, không trút giận lên Diêu Xu, Long Khuyết đã cảm thấy mình là một người rất phong độ rồi.

Bạch Sương bất đắc dĩ lắc đầu với Diêu Xu, sắc mặt Diêu Xu càng thêm ảm đạm.

Thậm chí hắn còn không thèm nhìn nàng lấy một cái, hoàn toàn không để ý đến nàng, một chút cũng không.

Nghĩ đến đây, vậy mà nàng lại đổ bệnh, đột nhiên bệnh không thể đứng dậy được.

Tiêu đầu vì lấy lòng Diêu Xu, để Diêu Xu nằm trong xe ngựa.

Nam Chi đến xe ngựa thăm Diêu Xu, nhìn thấy sắc mặt xanh xao, đôi môi không có chút màu sắc nào của Diêu Xu, ngay cả hốc mắt cũng trũng xuống.

Nam Chi vô cùng kinh ngạc: “Diêu Xu tỷ tỷ, sao ngươi lại bệnh nặng như vậy?”

Bạch Sương lau mặt cho Diêu Xu, nàng thở dài nói: “Đây là bệnh tương tư!”

Nam Chi hỏi: “Bệnh tương tư là cái gì?”

Bạch Sương càng thở dài, “Nhớ một người, nhớ tới tận xương tủy, nhưng cũng hoàn toàn tuyệt vọng.”

Nam Chi hỏi: “Sẽ chết sao?”

Bạch Sương: “Tâm bệnh cần tâm dược, có thể không thuốc mà khỏi, cũng có thể cứ như vậy mà chết đi.”

Nam Chi wow một tiếng, hai mắt mở to, lập tức nhảy ra khỏi xe ngựa, hô lên với Long Khuyết: “Tướng công, Diêu Xu tỷ tỷ bị bệnh sắp chết.”

Ngươi cũng sắp phải chết theo!



Nam Chi nghĩ, nếu Long Khuyết chết theo Diêu Xu, cô sẽ không còn tướng công, cô vẫn là Yêu Hậu sao?

Được rồi, có phải là Yêu Hậu hay không không quan trọng, chỉ cần có thể tu luyện là được.

Bây giờ dì Nhụy không đánh lại cô, sau này, cô muốn trở thành trưởng lão của tộc Hoa yêu, ừm, không làm Yêu Hậu thì có thể làm trưởng lão.

Tư duy của Nam Chi rất đơn giản, người khác không đánh lại cô, phải nghe cô.

Nam Chi: Đến đây đi đến đây đi, chức vị trưởng lão!

Vì thế Nam Chi đối với cái chết của Long Khuyết rất bình tĩnh, trưởng bối của Long Khuyết cũng thật sự biết cách hố người!

Long Khuyết vô cùng mê mang, vào xe ngựa, nhìn thấy bộ dạng như quỷ của Diêu Xu, hoàn toàn không nghi ngờ chuyện Diêu Xu sắp chết, cuối cùng khuôn mặt hắn cũng hiện lên vẻ lo lắng, “Ngươi làm sao vậy, sao đột nhiên lại biến thành như vậy?”

Nhìn thấy bộ dạng rốt ruột của Long Khuyết, khuôn mặt Diêu Xu hiện lên một tia sáng, nàng yếu ớt nói: “Ta không sao, ngươi không cần lo lắng.”

Long Khuyết nói thẳng: “Ngươi cũng không thể chết.”

Tinh thần Diêu Xu phấn chấn lên, “Ngươi không muốn ta chết sao?” Có phải trong lòng ngươi có để ý đến ta một chút không?

Long Khuyết kiên định nói: “Đương nhiên, ngươi chết rồi, làm sao ta có thể hoàn thành lời trưởng bối giao phó.” Ngươi chết, ta cũng phải chết theo.

Diêu Xu:……

Vốn dĩ khuôn mặt Diêu Xu đã có chút tươi sáng, bây giờ lại càng thêm ảm đạm, toàn thân xuất thần.

Nàng thật sự đã nghĩ nhiều rồi, làm sao Long Khuyết có thể để ý tới nàng, thứ hắn để ý chỉ là không thể hoàn thành lời giao phó của trưởng bối.

Long Khuyết thấy bộ dạng của Diêu Xu càng thêm uể oải, hỏi Bạch Sương: “Người phàm bị bệnh, cần uống thuốc gì?”

Cái bộ dạng này của Diêu Xu, nếu không uống thuốc sẽ chết.

Bạch Sương:……

Đây là cái kiểu khờ khạo gì!

Long Khuyết không ngờ Diêu Xu không mất mạng vì chuyện ngoài ý muốn, mà lại là bị bệnh mà mất đi tính mạng.

Bệnh tật đối với người phàm chính là một loại tra tấn.

Chết tiệt!

Long Khuyết đột nhiên ý thức được, cái khế ước máu này còn hố người hơn tưởng tượng rất nhiều, người phàm yếu ớt, chỉ một chuyện ngoài ý muốn, một trận ốm, là có thể mang bọn họ đi.

Chẳng lẽ cả đời này đều phải không màng tất cả, không làm chuyện gì mà chỉ đi theo nữ nhân này.

Cái tổ tiên kia tại sao lại có thể hố hậu bối như vậy?

Long Khuyết sầu muốn chết, hắn đã tạo cái nghiệt gì.

Hối hận, biết vậy không nên đến nhân gian.

Nam Chi quan tâm hỏi Long Khuyết: “Diêu Xu tỷ tỷ không sao chứ?”

Long Khuyết nhíu mày thật chặt, “Ngươi nhìn bộ dạng sắp chết của nàng ta, sao có thể không sao được.”

Nam Chi:……



Ta cảm thấy nếu ngươi còn nói chuyện như vậy, Diêu Xu tỷ tỷ nhất định sẽ nôn chết.

Nam Chi mơ hồ cảm nhận được, Diêu Xu trở nên như vậy, là bởi vì biết được quan hệ giữa cô và Long Khuyết.

Nam Chi hỏi: “Ngài có thích Diêu Xu tỷ tỷ không?”

Long Khuyết ha hả trào phúng, “Ngươi đang nói cái quỷ gì vậy, Diêu Xu là người phàm.”

Sao hắn có thể đi thích một người phàm nhỏ yếu.

Đặc biệt còn là người uy hiếp tới mạng sống của hắn.

Bây giờ Long Khuyết hoàn toàn không có khái niệm về tình yêu, cho dù yêu, cũng là với Tuyên Phù.

Tuyên Phù phù hợp với tình yêu trong tưởng tượng của hắn.

Nam Chi:……

Cảm thấy Diêu Xu có chút đáng thương.

Bây giờ Long Khuyết chính là một người khiến người ta chán ghét.

Nam Chi hỏi Long Khuyết: “Ngài biến thành rồng, đưa nàng tới kinh thành đi thôi.”

“Nàng đã bệnh như vậy, cần phải có đại phu.”

Long Khuyết suy tư: “Ta cảm thấy ngươi nói cũng có lý.”

Nam Chi lại hỏi: “Đưa nàng tới kinh thành xong, ngài sẽ trở về cùng ta chứ?”

Long Khuyết: “Không thể, ta phải bảo vệ nàng ta.” Dựa theo khế ước máu, ta phải bảo vệ nàng cả đời.

Nam Chi biết rõ tại sao, còn vẫn hỏi: “Vì sao nha?”

Long Khuyết: “Là tiền bối yêu cầu.”

Nam Chi wow một tiếng, “Ngài thật là đáng thương!”

Long Khuyết:……

Ngay cả một tiểu hoa yêu cũng thương hại hắn, xem ra hắn thật sự rất thảm.

Nam Chi: “Long Khuyết, ngài không cần phải nghe lời như vậy, cái tiền bối kia đã chết rồi, sẽ không thể tìm ngài.”

“Tướng công, ngài có khó khăn gì, cứ nói với ta, ta giúp ngài.”

Long Khuyết cự tuyệt, nếu để tiểu hoa yêu này biết mạng sống của hắn và Diêu Xu tương liên, hậu quả không dám tưởng tượng.

Nói không chừng sẽ đi giết Diêu Xu.

Long Khuyết biết mối quan hệ giữa mình và Yêu Hậu rất vi diệu.

Nam Chi gật đầu, “Được rồi.”

Xoay người, Nam Chi thông báo cho Tuyên Thanh ở Yêu giới, khế ước máu thật sự không có cách nào giải trừ sao?

Long Khuyết muốn tách ra khỏi đội ngũ, tự mình đưa Diêu Xu tới kinh thành.

Nhưng Diêu Xu cự tuyệt, Diêu Xu biết, tới kinh thành rồi, nhiệm vụ của Long Khuyết sẽ hoàn thành, hắn sẽ rời đi.