Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại

Chương 451: Tiểu Quân Hậu (56)




Edit: Kim

Rơi vào một cái ôm lạnh băng, Diêu Xu mở mắt ra, nàng si ngốc nhìn gương mặt như ngọc của Long Khuyết.

Nhìn ở khoảng cách gần như thế, càng cảm thấy Long Khuyết anh tuấn không tỳ vết, khuôn mặt cực kỳ đẹp, ngay cả bộ dạng cau mày không kiên nhẫn, cũng vô cùng đẹp mắt.

Đây là tác phẩm được trời đất điêu khắc tỉ mỉ, được trời đất ưu ái.

Cho dù hắn là yêu, nhưng so với con người lại càng thêm anh tuấn, tinh xảo, Diêu Xu chưa từng gặp người nào đẹp tới như vậy.

Đều nói thời thiếu niên không nên gặp được một người quá kinh diễm, bằng không sẽ không thể nào quên được.

Đối với Diêu Xu mà nói, Long Khuyết chính là người như vậy.

Diêu Xu cũng là nhan cẩu.

Con người vốn nông cạn, thích cái đẹp cũng không có gì là sai, đây là bản chất của con người.

“Ngươi đã tới rồi, ngươi thật sự tới rồi, ngươi thật sự tới cứu ta.” Diêu Xu lẩm bẩm nói, cách của Bạch Sương thật sự có tác dụng.

“Ngươi làm cái gì vậy?” Long Khuyết cao giọng nói, lập tức khiến Diêu Xu đang vui vẻ khôi phục lại tinh thần, sắc mặt nàng thay đổi, lắp bắp nói: “Ta, ta chỉ muốn trèo lên trên ngắm phong cảnh.”

“Ta thấy ngươi là đang tự tìm cái chết, một người phàm như ngươi, từ nơi cao như vậy ngã xuống, ngươi có thể sống sao, có phải đầu óc ngươi có vấn đề hay không, tự mình trèo lên trên, ngươi cũng thật là giỏi.” Long Khuyết lạnh mặt, giống như sư tử đang nổi cơn thịnh nộ mà rít gào.

Diêu Xu bị phun tới mức lui về phía sau hai bước, tuy rằng bị Long Khuyết mắng, nhưng trong lòng nàng lại rất vui mừng, tuy rằng ngoài miệng Long Khuyết không buông tha, nhưng hắn vẫn tới cứu nàng.

Diêu Xu hỏi: “Ngươi đang quan tâm ta sao?”

“Ta quan tâm tới một người tự đi tìm cái chết như ngươi làm gì.” Trong lòng Long Khuyết bốc hỏa, tức giận không chịu nổi, cái nha đầu chết tiệt này tự đi tìm đường chết thì cũng thôi đi, còn liên lụy tới hắn.

Bị ép phải gián đoạn chuyện tu luyện, Long Khuyết rất là khó chịu, hông đau sốc, ngay cả kinh mạch cũng đau nhức.

Long Khuyết không muốn bại dưới tay Yêu Hậu, bởi vì một đứa trẻ mà quyết tâm tu luyện, có con cá nheo là Nam Chi, quậy đến mức Long Khuyết đã có sức sống.

Cũng bắt đầu bị cuốn vào rồi.

Hắn đang tu luyện tốt đẹp, kết quả lại đột nhiên bị triệu hoán, đặc biệt còn là do Diêu Xu tự tìm đường chết, thật đúng là khiến Long Khuyết tức muốn nổ phổi, hận không thể tát chết nàng.



Cảm nhận sâu sắc cái hố chết người của cái trưởng bối kia, bản thân không chịu báo ân, còn dùng cách ác độc như vậy ép người khác thay mình báo ân.

Đây là thứ tiên nhân bại hoại gì!

Đặc biệt là nhìn thấy Diêu Xu còn không biết sai, vẫn còn cười trộm, Long Khuyết tuổi còn chưa lớn, đã lên huyết áp.

Con mẹ nó kiếp trước ta đã làm cái gì, mà kiếp này gặp phải Yêu Hậu, gặp phải cái người phàm này.

“Ta biết rồi, sau này ta sẽ không làm bậy nữa.” Diêu Xu nhìn đôi mắt đỏ bừng của Long Khuyết, vẻ mặt khủng bố, vui sướng trong lòng cũng tiêu tan đi một chút, còn hơi sợ hãi.

Long Khuyết thở ra một hơi, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngươi là người phàm, cơ thể yếu ớt, hơi không chú ý một chút sẽ chết, đừng tới những nơi nguy hiểm.”

Diêu Xu ngoan ngoãn gật đầu, “Ta biết rồi, sau này ta sẽ không leo lên nóc nhà nữa, ngươi đừng tức giận.”

Nhưng mà, Diêu Xu vẫn không nhịn được hỏi: “Long Khuyết, ngươi cứu ta, là bởi vì tín vật và lời hứa hẹn của trưởng bối sao?”

Long Khuyết liếc mắt nhìn Diêu Xu một cái, “Nếu không thì sao.” Nếu không phải vì cái khế ước máu quái quỷ này, cho dù Diêu Xu có chết trước mặt Long Khuyết, mắt hắn cũng không thèm chớp lấy một cái, còn cảm thấy máu bắn lên người mình thật là bẩn.

Tâm trạng đang tốt đẹp của Diêu Xu bị hủy không còn một mảnh, lạnh thấu tim.

Lúc nãy vui mừng bao nhiêu, bây giờ lại khó chịu bấy nhiêu.

Được Long Khuyết cứu, nhưng lại không cảm thấy vui chút nào, bởi vì Long Khuyết cứu nàng không xuất phát từ quan tâm, mà là vì trưởng bối hứa hẹn.

Diêu Xu đau lòng nói: “Ngươi cứu ta, có phải trong lòng ngươi cảm thấy rất không cam tâm tình nguyện không?”

Hỏi như vậy không phải rất vô nghĩa sao?

Long Khuyết không kiên nhẫn nói: “Ngươi ở yên trong điện của ngươi đi, đừng chạy lung tung, càng không nên đến những nơi nguy hiểm.”

Có cảm giác nguy hiểm như vậy, Long Khuyết không thể nào chuyên tâm tu hành được, thời thời khắc khắc đều phải lo lắng Diêu Xu xảy ra chuyện.

Bây giờ hắn cảm thấy rất buồn bực, lệ khí lan tràn, hận không thể đánh chết trò đùa này, nhưng vì lý do khác, hắn cũng chỉ có thể nhịn xuống.

Bạch Sương ở bên cạnh nhìn, nói với khuôn mặt đang trắng bệch của Diêu Xu: “Cô nương, chúng ta về thôi, người đã bị sợ hãi rồi.”

Diêu Xu hốt hoảng trở về cùng Bạch Sương, Diêu Xu đau lòng nói: “Long Khuyết không có thích ta, hắn cứu ta vì lời hứa hẹn của trưởng bối, vì tín vật của gia tộc.”

Đối với Diêu Xu mà nói, đây là chuyện lớn, nhưng Bạch Sương lại cảm thấy đây là chuyện tốt, nàng ta cười nói với Diêu Xu: “Cô nương à, Long Khuyết chính là người kiêu ngạo như vậy, vì lời hứa hẹn mà cứu người, cho thấy hắn là một người biết giữ chữ tín.”



“Lời hứa hẹn này vẫn là chỗ dựa lớn nhất của người, một khi người gặp phải nguy hiểm gì, hắn đều sẽ xuất hiện, qua nhiều lần, hai người sẽ ở bên nhau thôi.”

“Người vẫn rất quan trọng với quân thượng, quân thượng sẽ không để người chết.”

Bạch Sương an ủi khiến Diêu Xu có thêm sức lực, nàng nói: “Sau này cũng không nên làm như vậy nữa, Long Khuyết rất tức giận.”

Bạch Sương lại cảm thấy có thể thử, thử xem lời hứa của trưởng bối quan trọng tới cỡ nào, Yêu Vương có luôn cứu người hay không.

Diêu Xu là một người phàm, quan trọng tới vậy sao?

Ở trong lòng Bạch Sương, người phàm còn không bằng cỏ rác, càng đừng nói là Yêu Vương, Yêu Vương không vui như vậy, nhưng vẫn cứu người.

Cần phải để Diêu Xu khiêu khích điểm mấu chốt của Yêu Vương.

Vì thế, Diêu Xu luôn gặp phải đủ các loại nguy hiểm, tới phường thị, gặp phải yêu quái thích ăn thịt người phàm, Long Khuyết đen mặt xuất hiện cứu người.

Đi dạo quanh cung Yêu Vương, bị huyết đằng cuốn đi, Long Khuyết lại vội vàng chạy tới cứu người, Diêu Xu lúc này đã bị đâm thành hồ lô máu, toàn thân đầy máu.

Long Khuyết sợ hãi, cho rằng nàng đã chết.

Long Khuyết mắng nàng một trận, Diêu Xu rất ủy khuất, nàng cũng không biết tại sao mình lại gặp phải nhiều nguy hiểm như vậy.

Bạch Sương phát hiện mình không cần làm cái gì, cũng có đủ loại nguy hiểm xông về phía Diêu Xu.

Hơn nữa Yêu Vương cũng thật sự tuân thủ lời hứa hẹn, tới cứu người, cứu mãi thành quen, hơn nữa hai người bọn họ tiếp xúc càng nhiều, tỷ lệ ở bên nhau sẽ càng lớn, sẽ yêu nhau.

Không phải là Bạch Sương không muốn thế chỗ, nhưng nàng cũng biết rõ thân phận, địa vị của mình ở đâu, nếu không phải Diêu Xu, Yêu Vương cũng không thèm để ý tới nàng.

Long Khuyết không thể làm gì Diêu Xu, chỉ có thể hóa rồng, bay ra sau núi, oanh tạc thác nước một trận để trút giận.

“Tuyên Thanh à, rốt cuộc là có cách giải trừ khế ước máu hay không, ta thật sự không chịu nổi nữa, nữ nhân kia thực sự có thể gây chuyện, vô cùng có thể gây chuyện, đi đường cũng có thể gãy chân, lần nào đi ra ngoài cũng gặp phải nguy hiểm.”

Long Khuyết nản lòng nói với Tuyên Thanh, trong khoảng thời gian này, hắn không phải cứu người, thì cũng là cứu người trên đường, hắn đã hiểu sâu sắc sự yếu ớt của người phàm.

Chỉ cần không chú ý một chút ngã xuống, đầu đập xuống một cái, cũng có thể đi đời nhà ma.

Nghĩ tới tính mạng mình lại bị cột chặt với một người phàm như vậy, cả người Long Khuyết đều cảm thấy không khỏe.