Edit: Kim
Tại sao tất cả mọi người đều nghĩ cô sẽ tức giận!
Nam Chi hoàn toàn không hề tức giận nha, cô lắc đầu nói: “Ta thật sự không tức giận.”
Có cái gì mà phải tức giận, dù sao thì nơi nào cũng có thể tu luyện được.
Không thể ở trong cung Yêu Vương, vẫn còn có thể tới nhà dì Nhụy, hì hì!
Mẫu Nhụy đã chuẩn bị một bụng lời an ủi, kết quả nhìn thấy loại tâm trạng này của đứa trẻ, là thật sự không để ý, nàng nghẹn lại một chút.
Mẫu Nhụy nói: “Ngươi không tức giận cũng tốt, cái người sủng kia là ai, quân thượng cũng chỉ ham mê mới mẻ nhất thời, sẽ không lâu dài, hơn nữa, tuổi thọ của con người rất ngắn, rất nhanh sẽ chết.”
Nam Chi lại nói: “Không phải có bảo bối kéo dài tuổi thọ sao, Long Khuyết sẽ cho nàng ăn.”
Mẫu Nhụy:……
Ta là tới an ủi ngươi, ngươi lại làm ta hậm hực lo lắng.
Mẫu Nhụy khẽ cắn môi nói: “Cho dù tuổi thọ có thể kéo dài, nhưng người sủng sẽ nhanh chóng già đi, tuổi thọ dài, nhưng già rồi, gương mặt trở nên xấu xí, cơ thể chảy xệ, trên người có mùi hôi, quân thượng sẽ không thích.”
Nam Chi: “Không phải có bảo bối duy trì tuổi trẻ sao.”
Mẫu Nhụy hít sâu một hơi, “Cho dù có bảo bối như vậy, cũng là bảo bối rất trân quý, quân thượng sẽ thực sự cho một người sủng ăn bảo bối như vậy sao?”
Nam Chi gật đầu, “Sẽ nha!”
Mẫu Nhụy:……
Chết tiệt!
Mẫu Nhụy bị chọc giận, cũng nói: “Tại sao quân thượng lại đem nhiều bảo bối trân quý như vậy dùng cho một người sủng?”
Nam Chi thản nhiên nói: “Vì thích nha.”
Mẫu Nhụy:……
Nàng vô cảm nói: “Quân hậu, ta phải về rồi.”
Nam Chi cười tủm tỉm, “Hẹn gặp lại dì Nhụy, một khoảng thời gian nữa ta sẽ trở về xem thành quả tu luyện của các ngươi.”
Thân hình của Mẫu Nhụy hơi lảo đảo một chút, ngươi thật sự là ma quỷ.
Bị người khác thúc giục, áp lực cũng rất lớn.
Dao nhỏ đâm trên người mình sẽ cảm thấy đau, Mẫu Nhụy ít nhiều cũng cảm thấy đau đớn, có thể cảm nhận được nỗi thống khổ của Yên Phi lúc trước.
Bị bắt làm một chuyện, rất thống khổ.
Long Khuyết vẫn đang đợi Nam Chi, thời điểm Nam Chi tỷ thí cùng trưởng lão, hắn cũng không rời đi, bây giờ vẫn ở bên kia chờ.
Hắn chủ động đi về phía Nam Chi, Nam Chi nhìn thấy Long Khuyết, mở lời trước, “Tướng công, ngươi chờ ta sao?”
Long Khuyết nhìn vẻ mặt tươi cười của đứa nhỏ này, cảm thấy cạn lời, có phải trẻ con đều không ghi thù, sao nàng ta còn có thể cười được.
Giống như giữa bọn họ không hề có mâu thuẫn.
Long Khuyết hỏi: “Thời điểm ngươi đánh cùng trưởng lão, có cảm giác gì, đã dốc hết toàn lực chưa?”
Nam Chi lắc đầu, “Ta đánh không lại trưởng lão, tướng công, ngươi hỏi cái này làm gì?”
“Ồ, ta biết rồi.” Ánh mắt Nam Chi đột nhiên sáng lên, “Tướng công, có phải ngươi muốn biết thực lực của trưởng lão, ngươi cũng muốn đánh nhau với trưởng lão sao?”
Long Khuyết trầm mặc, hắn thở phào nhẹ nhõm một hơi, ta không muốn biết thực lực của trưởng lão, ta là muốn biết ngươi.
Long Khuyết biết mình thuộc long tộc, sớm muộn gì cũng sẽ vượt qua mấy trưởng lão đó, nhưng đối với Yên Phi, hoa lan u minh, hắn hoàn toàn không biết gì cả, cho nên muốn biết tình hình của cô.
Long Khuyết không có giải thích, mà là hỏi: “Ngươi đã dùng toàn lực chưa?”
Nam Chi gật đầu, “Dùng rồi nha.”
Long Khuyết ồ một tiếng, thái độ đối với Nam Chi cũng không quá gay gắt, đang muốn lên tiếng, đột nhiên, thân thể Long Khuyết lay động, cả người biến thành một luồng ánh sáng trắng, bay nhanh về một hướng.
Nam Chi kinh ngạc một chút, lập tức hiểu ra, là Diêu Xu đang gặp nguy hiểm, hẳn là đang triệu hoán Long Khuyết.
Nam Chi nhìn chằm chằm vào luồng ánh sáng kia, đôi chân nhỏ ngắn chạy đi, muốn biết Diêu Xu gặp phải nguy hiểm gì.
Ở trong cung Yêu Vương mà vẫn gặp phải nguy hiểm.
Nhưng mà, bây giờ đã chạy ra khỏi cung Yêu Vương.
Nam Chi không khỏi cảm thấy lá gan của Diêu Xu thật sự lớn, một người phàm lại dám đi lại trong Yêu giới, yêu trong Yêu giới cũng nhiều như con người ở nhân gian.
Chỉ nhìn thấy toàn yêu là yêu.
Yêu quái ngửi thấy mùi hương trên người Diêu Xu, khẳng định sẽ muốn ăn thịt.
Nam Chi nhìn chằm chằm vào luồng ánh sáng, chạy vào trong núi, rừng rậm của Yêu giới che khuất mặt trời, đi vào ánh sáng cũng mờ đi rất nhiều.
“Cứu mạng, cứu mạng!” Bên tai Long Khuyết nghe thấy tiếng kêu cứu mỏng manh, cũng biết đây là do khế ước quỷ dị.
Cho dù bọn họ có đang rất xa nhau, Long Khuyết cũng có thể nghe thấy tiếng kêu cứu của Diêu Xu.
Bất luận Long Khuyết đang có tình huống gì, nghe thấy Diêu Xu triệu hoán, đều bị kéo đi, không phải do Long Khuyết có tình nguyện hay không.
Không muốn, vậy thì đi chết đi, dù sao thì tính mạng của các ngươi cũng tương liên.
Nhìn thấy Long Khuyết hóa thành người, chui vào trong sơn động, Nam Chi lập tức theo vào, vừa vào đã ngửi thấy mùi hôi tanh, là rắn.
Long Khuyết nhìn thấy Nam Chi, sắc mặt khó coi, “Ngươi chạy tới đây làm gì?”
Trong mắt như nho đen của Nam Chi xoay chuyển, nói: “Ta thấy ngươi biến thành ánh sáng bay đi, ta muốn đuổi theo nhìn xem.”
Long Khuyết kinh ngạc, không khỏi nhìn Nam Chi từ trên xuống dưới, có phải đứa nhỏ này đã biết cái gì không?
Nhưng bây giờ cứu người quan trọng hơn.
Sơn động sâu thẳm có địa hình phức tạp, vòng tới vòng lui, nhụy hoa của Nam Chi trong bóng đêm tỏa ra ánh sáng mờ nhạt, nhụy hoa nhích tới nhích lui, vừa xinh đẹp vừa quỷ dị, Long Khuyết nhìn thoáng qua một cái cũng thu hồi tầm mắt.
Thứ này nhìn thì có vẻ yếu ớt, nhưng trên thực tế, đâm vào cơ thể rất đau, có một ít nhụy hoa dính trên vách động, cũng tỏa ra ánh sáng yếu ớt.
Nam Chi dùng nhụy hoa đánh dấu, sơn động rất tối, nhụy hoa lại có thể phát ra ánh sáng, vừa lúc có thể đánh dấu.
Đi ra khỏi sơn động tối đen, đột nhiên có ánh sáng rực rỡ, thậm chí có chút chói mắt.
Bên tai còn có tiếng chim hót líu lo, tiếng suối chảy róc rách.
Nam Chi nhìn tiên cảnh hoa thơm chim hót này, wow một tiếng, linh khí nơi này cũng thật nhiều.
Diêu Xu gặp phải nguy hiểm sao, không giống nha!
Long Khuyết trực tiếp bước vào sơn cốc, Nam Chi đi theo phía sau, có nguy hiểm gì, cũng có Long Khuyết ở đằng trước làm lá chắn, dù sao thì vảy rồng của hắn cũng rất lợi hại.
Trong sơn cốc có một ngôi nhà gỗ nhỏ, Long Khuyết dừng lại trước căn nhà gỗ nhỏ này, suy nghĩ một chút, vẫn là lễ phép gõ cửa.
“Kẽo kẹt……”
Cửa mở ra, Long Khuyết bước vào trước, Nam Chi lén lút hấp thụ linh khí, khẳng định nơi này cũng có Tụ Linh Trận, mới có thể có nhiều linh khí như vậy, trong sân viện cũng có rất nhiều thảo dược trông cực kỳ linh động.
Hơn nữa có một số đã thành tinh, còn đang nhảy nhót trong sân.
Nhìn qua, chủ nhân của nơi này rất có tình thú.
Làm sao lại bắt Diêu Xu đi?
“Người tới là khách, mời vào.” Một nam nhân từ trong phòng bước ra, trên người hắn mặc bạch y, cử chỉ nhẹ nhàng như tiên, còn chưa nói tới khuôn mặt tinh xảo bắt mắt, khí chất toàn thân xuất chúng.
Hơi có chút tương đồng với Tuyên Thanh, nhưng lại có điểm bất đồng, Tuyên Thanh là lý trí lõi đời, người này là trầm tĩnh, lạnh lùng xa cách.
Nam Chi mở miệng nói: “Ngươi thật là đẹp.” Giọng của cô vừa chân thành vừa vui mừng, giống như gặp được món đồ cực kỳ yêu thích.
Nam nhân bạch y chỉ lạnh lùng liếc nhìn Nam Chi, “Các ngươi tới đây làm gì?”
Long Khuyết nhìn chung quanh một vòng, cũng không nhìn thấy Diêu Xu.