Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại

Chương 471: Tiểu Quân Hậu (76)




Edit: Kim

Ba người Long Khuyết ở lại sân viện cách vách, tính toán đi theo Diêu Xu.

Có thể không trở về cung Yêu Vương, nhưng nhất định phải đi theo Diêu Xu, bằng không Diêu Xu lại biến mất, đi tìm rất khó.

Long Khuyết muốn bắt Long Tuy đi, không cho Diêu Xu ở cạnh Long Tuy, nhưng Diêu Xu lại muốn giữ Long Tuy lại, Diêu Xu muốn ở cùng Long Tuy.

Hiển nhiên, bây giờ Diêu Xu tin tưởng Long Tuy hơn.

Cho dù Long Tuy từng nói muốn biến nàng thành yêu quái.

Nhưng muốn biến nàng thành yêu quái, vẫn phải được Long Khuyết đồng ý.

Diêu Xu tức giận với kẻ đầu xỏ là Long Khuyết hơn.

Long Khuyết tức muốn chết, lại bị Tuyên Thanh lôi đi, Diêu Xu đóng sầm cửa lại trước mặt ba người.

Nam Chi nhún vai buông tay, “Ta biết ngay sẽ thế này mà.”

Long Khuyết nói với Tuyên Thanh: “Tại sao ngươi lại mềm lòng với nàng ta như vậy, ngươi làm như vậy sẽ chỉ khiến nàng ta được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, càng không muốn giải trừ khế ước.”

Tuyên Thanh bình tĩnh nói: “Nếu không thì sao, chúng ta là đang cầu xin nàng giải trừ khế ước, có thể giải trừ khế ước hay không, đúng thật là phải xem tâm trạng của nàng.”

“Dựa vào cái gì, dựa vào cái gì……” Long Khuyết lo lắng đi tới đi lui.

Tuyên Thanh cười lạnh, “Chỉ dựa vào việc ngươi bị lập khế ước, muốn giải trừ khế ước, phải có được sự đồng ý của nàng.”

Nhưng nàng lại cố tình gây khó dễ.

Trong lòng Long Khuyết đột nhiên sinh ra hận ý mãnh liệt, dựa vào cái gì mà hắn phải gánh chịu những thứ này, dựa vào cái gì?

Trước kia không có cách giải trừ thì cũng thôi đi, nhưng mà bây giờ đã có cách giải trừ, Diêu Xu lại không đồng ý, phần hận ý này đã có đối tượng để trút xuống.

Long Khuyết hận Diêu Xu, chán ghét Diêu Xu!

Diêu Xu cùng lắm là muốn có một cái thái độ, chỉ cần Long Khuyết nói một câu mềm mỏng, nói một câu yêu nàng, nhưng mà, dưới góc nhìn của Long Khuyết, là đang gây khó dễ.

Long Khuyết không phục, dựa vào cái gì mà hắn phải làm theo ý nàng ta, dựa vào cái gì?

Long Khuyết, là một con rồng kiêu ngạo cỡ nào, Yêu Vương của Yêu giới, bây giờ lại trở thành một cái nô lệ.

Lo Khuyết nghĩ thầm rồi nói: “Bây giờ ta phải mang nàng ta về cung Yêu Vương, tìm tơ đỏ, cho dù có không tìm thấy tơ đỏ cũng sẽ không để nàng ta chết, tra tấn nàng ta, một ngày nào đó nàng ta không thể chịu nổi sẽ khuất phục.”

Tuyên Thanh trầm thấp nói: “Ngươi bình tĩnh một chút cho ta, ngươi còn chưa rõ tình huống của ngươi sao, nếu là cầu xin người ta, phải có thái độ của người đi cầu xin, đã bị lập khế ước, cho dù ngươi có phải quỳ gối xuống trước mặt Diêu Xu cầu xin nàng, ngươi cũng phải làm.”

“Ngươi đã muốn sống, lại không muốn mất mặt, chỗ tốt nào ngươi cũng muốn chiếm, ngươi nghĩ cũng thật đẹp, sao ngươi không lên trời luôn đi.”

Vẻ mặt Tuyên Thanh nghiêm khắc, mạnh mẽ lên án Long Khuyết, hiếm thấy mất bình tĩnh, Nam Chi muốn nói cũng không dám nói, bầu không khí thật sự quá nặng nề.

Long Khuyết muốn phản bác, lại nói không nên lời, hắn rũ vai, sắc mặt dần bình tĩnh lại.



Tuyên Thanh dịu giọng nói: “Ta cảm thấy ngươi dùng phương pháp tra tấn người, sẽ không làm nàng khuất phục, nàng có tình yêu chống đỡ, có khả năng sẽ tự sát.”

“Diêu Xu giống như rất kiên cường, rất coi trọng tình yêu, tình yêu đối với nàng là quan trọng nhất, ta cảm thấy nàng có thể vì tình yêu mà đến cả mạng cũng không cần.”

Nói thật ra, Tuyên Thanh cũng không hiểu tại sao có thể coi trọng tình yêu tới như vậy, loại tình yêu quá mức này sẽ hạ thấp giá trị của bản thân.

Ngay cả mạng sống cũng không bằng tình yêu, bản thân mình không quan trọng sao?

Tuy rằng ta mất mạng, nhưng ta có tình yêu?

Long Khuyết vô cùng bình tĩnh hỏi: “Vậy ta phải làm thế nào, quỳ trước mặt nàng ta sao?”

Hắn bình tĩnh như vậy giống như đang đè nén một thứ gì đó càng mãnh liệt hơn.

Tuyên Thanh nhìn về phía Nam Chi, Long Khuyết cũng theo ánh mắt Tuyên Thanh mà nhìn Nam Chi, Nam Chi nghi hoặc: “Các ngươi nhìn gì?”

“Không phải các ngươi muốn ta đi cầu xin Diêu Xu đấy chứ, ta có đi cầu xin cũng vô dụng thôi.”

Tuyên Thanh nói: “Diêu Xu muốn tình yêu, ta muốn để Long Khuyết cho nàng tình yêu.”

Long Khuyết:???

Tốt nhất là ta đi quỳ xuống cầu xin đi, tình yêu mà người nói, ta đã dành hết cho Tuyên Phù tỷ tỷ rồi.

Nam Chi ồ một tiếng, “Cho nên?”

Tuyên Thanh ôn hòa nói: “Ta hy vọng quân hậu không tức giận.”

Nam Chi hơi hiểu ra, “Ồ, các ngươi muốn lừa Diêu Xu sao?”

Tuyên Thanh:……

Ngươi nói cũng quá thẳng rồi đi!

Ngươi như vậy ta đúng là không còn gì để nói.

Nam Chi không đồng tình, “Ngươi có thể nói thẳng với nàng nha, các ngươi lừa nàng, nàng tin, về sau biết được, các ngươi sẽ không dễ chịu.”

Đừng nói cái gì mà truy thê hỏa táng tràng, đây là trực tiếp ném người vào trong lò thiêu.

Tuyên Thanh xoa xoa giữa mày, “Ta cũng biết như vậy, nhưng ngươi nhìn thái độ của Diêu Xu xem, rất cương quyết, không thể nói chuyện được.”

Nam Chi nghiêm túc nói: “Các ngươi chân thành một chút, nói chuyện cho rõ ràng.”

“Giống như ta, gả vào cung Yêu Vương, là vì ham linh khí của cung Yêu Vương.”

Long Khuyết:……

Tuyên Thanh:……

Nam Chi nói: “Ta cảm thấy Diêu Xu có thể hiểu được, nàng cũng sẽ hào phóng giải trừ khế ước.”

“Các ngươi gạt người, sẽ càng khiến người ta tức giận.”



Long Khuyết trực tiếp hỏi: “Chẳng lẽ muốn ta nói thẳng với nàng ta, ta không yêu ngươi, ta không thích ngươi?”

Nam Chi: “Nhưng ngươi và nàng đã có bảo bảo nha.”

Long Khuyết:???

Con mẹ nó?

Tuyên Thanh cảm thấy câu chuyện lại đi vào ngõ cụt, nói với Long Khuyết: “Khi các ngươi làm chuyện thân mật, ở trong lòng Diêu Xu, các ngươi là yêu nhau.”

Long Khuyết chỉ có một ý nghĩ, “Con hồ ly kia đâu?”

Lão tử muốn giết chết nàng ta.

Tuyên Thanh: “Hình như không nhìn thấy cái hồ ly kia, chẳng lẽ chạy rồi?”

Long Khuyết: “Chẳng lẽ đã chết?” Nếu con hồ ly thối đó đã chết, làm sao hắn báo thù được?

Nam Chi suy nghĩ một lúc, “Chẳng lẽ Long Tuy đã giết nàng ta rồi?”

Long Tuy nhìn qua chính là loại người không kiêng nể gì.

Nam Chi có vấn đề sẽ không để tới qua đêm, cô chạy sang sân viện cách vách, hỏi Diêu Xu: “Bạch Sương đâu?”

Sắc mặt Diêu Xu trắng bệch, không nói gì, Nam Chi lại hỏi Long Tuy, “Bạch Sương đâu?”

Long Tuy cũng không giấu giếm mà nói thẳng: “Bị ta giết lấy nội đan, còn thịt đã đem đi hầm ăn.”

Nam Chi:???

Ta nghĩ tới khả năng ngươi giết nàng, nhưng không ngờ lại tới mức này.

Nam Chi hỏi: “Tại sao vậy?”

“Ngươi đừng hỏi nữa.” Diêu Xu đột nhiên thét lên, vẻ mặt có chút suy sụp.

Nam Chi nhìn bụng Diêu Xu, trong lòng sinh ra một ý nghĩ không thể tưởng tượng được, cô buột miệng thốt ra, “Ngươi ăn Bạch Sương?”

Diêu Xu là mang yêu thai, yêu thai cần rất nhiều năng lượng, Diêu Xu chỉ là một người phàm, không có đủ sức lực để chống đỡ yêu thai.

Sắc mặt Diêu Xu càng thêm tái nhợt, Long Tuy lại gật đầu nói: “Đúng, dù sao thì đây cũng là con của Yêu Vương, cần rất nhiều năng lượng.”

Nam Chi ồ một tiếng, xoay người chạy đi, Diêu Xu muốn ngăn cản lại không thể ngăn được, nàng lẩm bẩm nói: “Nàng hẳn sẽ đi nói cho Long Khuyết biết đi.”

Long Khuyết sẽ nghĩ gì về nàng?

Diêu Xu đột nhiên rơi vào trạng thái tự ghê tởm bản thân sâu sắc, sao nàng có thể trở thành người đáng sợ như vậy, ăn thịt tỷ muội tốt nhất.

Nhưng mà nhìn thấy nồi thịt hầm nóng hổi kia, nàng giống như không còn lý trí, vừa ăn vừa khóc.

Long Tuy nói với Diêu Xu: “Ngươi khóc cái gì, cái hồ ly kia là do ta giết, ta cần nội đan của nàng ta, về phần xác thịt, chỉ vừa lúc ngươi cần tới thôi.”