Edit: Kim
Long Khuyết thâm trầm nhìn Tuyên Thanh, rất bình tĩnh mà nói: “Ta quyết định, không quan tâm tới khế ước nữa, thời gian vài thập niên này, coi như là thời gian cuối cùng của ta, Tuyên Thanh, chuyện ta cần làm bây giờ là xử lý tốt chuyện của Yêu tộc, ta chết đi, nên đưa ai lên làm Yêu Vương.”
Tuyên Thanh trầm mặc một hồi, đột nhiên cười nói: “Như vậy cũng tốt, chúng ta trở về Yêu tộc đi, ngươi là Yêu Vương, quả thực không nên rối rắm bởi một việc nhỏ nhặt không đáng kể.”
Tuyên Thanh đưa đồ cho Long Khuyết, “Đem số đồ này đưa cho Diêu Xu đi, chúng ta trở về Yêu giới.”
Long Khuyết ừ một tiếng, cầm lấy đồ, đi tới sân viện cách vách đưa tất cả cho Diêu Xu, Diêu Xu nhìn thấy nhiều đồ như vậy, nhíu mày, nghi hoặc nhìn Long Khuyết, tại sao lại cho nàng nhiều đồ như vậy?
Long Khuyết có ý gì?
Long Khuyết lạnh lùng nói: “Ta phải trở về Yêu tộc, ngươi có muốn trở về cùng ta không?”
Diêu Xu lập tức nói: “Ta không quay về.”
Long Khuyết biết sẽ là kết quả này, hắn cũng không miễn cưỡng, nói thẳng: “Vậy ta trở về.”
“Vậy ngươi……” Còn quay lại không?
Diêu Xu không hỏi được hết câu, cảm thấy mình hỏi như vậy chính là cúi đầu, nàng tuyệt đối sẽ không cúi đầu, một khi đã cúi đầu, cả nàng và đứa trẻ sẽ gặp bất hạnh.
Long Khuyết chỉ nói: “Mấy thứ này cũng đủ cho ngươi dùng tới ngày sinh, ta đi đây.”
Giờ khắc này từ bỏ, trong lòng Long Khuyết hoàn toàn không sợ hãi tương lai, chỉ có nhẹ nhàng, tất cả sợ hãi và lo lắng đều đã tan thành mây khói.
Có lẽ là quá để ý, quá chấp nhất, khiến tâm hắn không có được một khắc bình an.
Nếu ràng buộc này đã không thể giải trừ, vậy thì quên đi.
Long Khuyết không có bất cứ lưu luyến nào, bóng lưng dứt khoát, khiến Diêu Xu đột nhiên sinh ra cảm giác hoảng loạn, sợ hãi.
Tại sao lại như vậy, Long Khuyết cứ như vậy mà đi rồi, thậm chí hắn còn không nhắc tới chuyện khế ước.
Điều duy nhất Diêu Xu có thể dựa vào là khế ước, nhưng bây giờ khế ước cũng không dùng được, ngay cả khế ước mà Long Khuyết cũng không thèm để ý, nàng thật sự hết cách.
Nam Chi bị kêu về nhà, nghe thấy Long Khuyết muốn trở về Yêu giới, kinh ngạc hỏi: “Tại sao lại quay về Yêu giới, mặc kệ Diêu Xu sao?”
Long Khuyết lắc đầu, Tuyên Thanh nói Long Khuyết đã từ bỏ giải trừ khế ước, Nam Chi khiếp sợ nhìn Long Khuyết, “Ngươi từ bỏ?”
“Có cách giải trừ khế ước nha?”
Long Khuyết hừ lạnh một tiếng, khịt mũi nói: “Ta đường đường là Yêu Vương, làm sao có thể bị một con kiến uy hiếp, cùng lắm thì vài thập niên sau chết đi thôi.”
Tuyên Thanh nói: “Ta sẽ phái người trông chừng Diêu Xu, vẫn phải ăn linh quả gia tăng tuổi thọ, cho dù tăng thêm một năm cũng là kiếm được.”
Nam Chi nghiêm túc đánh giá Long Khuyết, hỏi: “Sao đột nhiên ngươi lại nghĩ thông suốt?”
Long Khuyết vậy mà lại từ bỏ khế ước, vài chục năm sau chết cùng Diêu Xu.
Long Khuyết chỉ nói: “Ta là Yêu Vương, tuyệt đối sẽ không để bất kỳ kẻ nào cưỡng ép.”
“Nếu tôn nghiêm và tuổi thọ không thể song toàn, ta chọn tôn nghiêm, ta là Yêu Vương, ta được mọi người trong Yêu tộc tôn sùng, ta quyết không cho phép mình cúi đầu trước một con kiến, ta không làm được.”
Bị bắt cúi đầu trước một con kiến, Long Khuyết khó chịu đến mức sống một ngày dài tựa một năm.
Hơn nữa, Diêu Xu luôn là bộ dạng hắn rất có lỗi với nàng, hắn phụ nàng rất nhiều, nàng đã phải chịu đựng rất nhiều, nàng rất thống khổ, Long Khuyết nhìn một lần, lại khó thở một lần.
Lão tử không chơi nữa, ta sẽ làm bất cứ điều gì ta muốn, Long Khuyết chỉ có một cảm giác, lật bàn thật sự rất sảng khoái, vô cùng sảng khoái.
Cho dù sau này hắn sẽ hối hận, nhưng bây giờ, trong lòng hắn vô cùng thoải mái.
Lão tử muốn chết đứng, không sống quỳ.
Nam Chi không ngờ, sau khi đã biết cách giải trừ khế ước, Long Khuyết cứ như vậy mà từ bỏ, cô chân thành khen ngợi Long Khuyết, “Ngươi vậy mà lại có dũng khí như vậy.”
Long Khuyết chỉ ngạo nghễ nói: “Ta là Yêu Vương.”
Nam Chi hỏi: “Chúng ta không đợi Diêu Xu sinh đứa trẻ ra sao, nữ tử sinh con rất nguy hiểm, ngươi từ bỏ đứa nhỏ này sao?”
Long Khuyết chỉ nói: “Chuyện về đứa trẻ để sau hãy nói, bằng không nàng ta lại cảm thấy ta đoạt con của nàng ta.”
Nam Chi không có ý kiến gì, chuyện này cũng không liên quan tới cô, trở về Yêu giới cũng tốt, trở về đi khiêu chiến các trưởng lão uống trà sữa.
Sân viện bên cạnh người đã rời đi vắng tanh, ba người Yêu tộc đi rồi, Diêu Xu biết bọn họ đi rồi, hoàn toàn ngây ngốc, vô cùng mờ mịt, không hiểu tại sao bọn họ lại rời đi.
Long Tuy nhíu mày thật chặt, có lẽ chuyện xảy ra nằm ngoài dự kiến của hắn, trên mặt lộ rõ vẻ ngạc nhiên và không vui.
Khế ước, chuyện khế ước, bọn họ từ bỏ sao?
Sao có thể?
Bọn họ có ý gì?
Long Tuy nhìn thấy bộ dạng thấp thỏm, đau lòng của Diêu Xu, nheo nheo mắt mà nghĩ, chẳng lẽ là lấy lùi làm tiến, lạt mềm buộc chặt, lấy lòng không có tác dụng, cho nên khiến Diêu Xu cảm thấy bất an?
Thời điểm Long Khuyết còn ở đây, Diêu Xu luôn cự tuyệt Long Khuyết, nhìn thấy Long Khuyết cũng là mắt không vừa mắt, mũi không vừa mũi, dù sao cũng là không cho sắc mặt tốt.
Người đi rồi, nàng ngược lại ngày nào cũng ở ngoài cửa nhìn, chờ, chờ người quay lại.
Nhưng mà chờ một ngày, hai ngày, cứ chờ như vậy, Long Khuyết vẫn không hề xuất hiện, ngày tháng trôi qua, lòng Diêu Xu càng thêm tuyệt vọng.
Chẳng lẽ, Long Khuyết thật sự mặc kệ nàng sao?
Sắc mặt Long Tuy cũng rất khó coi, tại sao lại như vậy được, chẳng lẽ Long Khuyết đã từ bỏ, không thể nào, uy hiếp tới tính mạng, sao có thể từ bỏ?
Không nên, không nên như vậy.
Cho dù là Yêu Vương, cho dù là Yêu Vương, đối mặt với cái chết, cũng sẽ ti tiện, khiếp đảm.
Diêu Xu vẫn luôn chờ tới khi đứa trẻ sắp chào đời, Long Khuyết vẫn không xuất hiện, thời điểm sắp sinh, Diêu Xu vừa sợ hãi vừa đau đớn, không nhịn được mà triệu hoán Long Khuyết.
Long Khuyết xuất hiện, canh giữ ở mép giường, nhìn Diêu Xu sinh con.
Đứa trẻ được sinh ra, không phải trứng rồng, là hình dáng của Nhân tộc, Long Khuyết kiểm tra huyết mạch của đứa trẻ này một chút, quả nhiên không có gì bất ngờ, huyết mạch của Yêu tộc trong người đứa trẻ này cũng không mạnh.
Đứa trẻ như vậy sẽ không thể trở thành Yêu Vương, bởi vì thực lực không đủ mạnh, sẽ không thể phục chúng, cũng không có tiềm lực để người khác tin phục.
Long Tuy nhìn đứa nhỏ, lắc lắc đầu, nói với Long Khuyết, “Đứa nhỏ này quá yếu, quân thượng định xử lý đứa nhỏ này thế nào?”
Hắn nói ‘xử lý’ thật tùy ý, giống như đang nói tới một miếng thịt heo.
Diêu Xu đang kiệt sức vì sinh con, nghe thấy lời này, lập tức vùng dậy ôm lấy đứa trẻ, “Các ngươi không được làm tổn thương con ta.”
Long Khuyết lạnh nhạt nói: “Đứa trẻ là của ngươi, ta sẽ không làm tổn thương tới nó.”
Diêu Xu vừa mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, lại nghe thấy Long Tuy nói: “Quân thượng, là bởi vì đứa nhỏ này quá yếu, cho nên ngươi lười tranh giành nó?”
Diêu Xu lập tức nhìn về phía Long Khuyết, Long Khuyết lại dùng một loại ánh mắt khinh thường nhìn Long Tuy, “Ta không biết ngươi châm ngòi khắp nơi là có mục đích gì, nhưng ta nói cho ngươi biết, ta không thèm để ý, đứa trẻ gì đó, ta cũng không thèm để ý, đến nỗi khế ước, ta càng không thèm để ý, ta cũng không định giải trừ khế ước, lúc nào ta cũng sẵn sàng cho cái chết, ngươi không cần phải châm ngòi.”
Vẻ mặt Long Tuy co rút, gay gắt phủ nhận, “Không thể nào.”