Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại

Chương 489: Phật Hệ Cá Mặn Đoàn Sủng (8)




Edit: Kim

Ngoài cửa là người đại diện của Khổng Chân, Mạnh Thu.

Nhìn thấy Nam Chi, cô có chút kinh ngạc hỏi: “Không phải đứa trẻ đã đi theo cha nó rồi sao?”

Khổng Chân cũng có chút kinh ngạc, “Chị tới đây có chuyện gì sao?”

Mạnh Thu nói: “Có một gameshow muốn mời em.”

“Hừ, tôi đã thành ra như vậy rồi, còn có người mời tôi?” Không phải đã nói phong sát cô sao.

Mạnh Thu muốn nói lại thôi, Khổng Chân nói: “Tôi đều đã như vậy rồi, còn có chuyện gì mà tôi không thể chấp nhận được.”

“Chương trình này có Lăng Kiều tham gia.” Mạnh Thu do dự nói.

Khổng Chân lập tức hiểu ra, trào phúng nói: “Đến bây giờ, còn muốn dùng tôi đi làm bàn đạp cho cô ta sao?”

Đây đúng là muốn đuổi cùng giết tận mà.

Mạnh Thu nhìn đứa trẻ, nói: “Nhưng số tiền nhận được quả thật rất nhiều, hoàn cảnh bây giờ của em, còn phải nuôi dưỡng đứa trẻ.”

Có thể kiếm được tiền đã là không tồi!

“Hơn nữa nếu biểu hiện tốt, nói không chừng thanh danh của em có thể xoay chuyển một chút.”

Có khả năng này sao, căn bản là không có khả năng, làm sao Lăng Kiều có thể để cô xoay chuyển thanh danh được.

Mời người tham gia cái chương trình này, căn bản là vì không muốn buông tha mà thôi.

Nam Chi nghe thấy hai người lớn nói chuyện, nói với Khổng Chân: “Mẹ, đừng đi.”

Khổng Chân tham gia cái gameshow này, bị mắng thảm, tất cả mọi người đều chán ghét Khổng Chân, gameshow đã bị biên kịch cắt nối, cắt thành từng mảnh, luôn làm ra những đề tài gây nhiều tranh cãi.

Khổng Chân là người bị mắng.

Mạnh Thu chỉ thở dài nói: “Chị cũng không muốn em nhận, tình huống này của em, sẽ rất thảm, nhưng kiếm được rất nhiều tiền, lấy được tiền tới tay mới là chuyện quan trọng nhất.”

“Tôn nghiêm của em rất quan trọng, nhưng cũng không có quan trọng tới vậy.”

Mạnh Thu cũng biết tính toán trong lòng những người đó, nhưng biết thì sao, số tiền này quả thực không ít.

Đại khái là sợ Khổng Chân không đi, cho nên mới đem tiền ra.

Khổng Chân nhận lấy hợp đồng nhìn qua khoản thù lao, quả thực không ít, nhưng Khổng Chân càng muốn xem những ràng buộc trong hợp đồng hơn, Khổng Chân không tin Lăng Kiều sẽ thật sự cho cô tiền.



Hơn phân nửa là cái hợp đồng kia có gian lận, nói không chừng cô ký rồi, không lấy được tiền, lại còn phải bồi thường, đi vay tiền để làm việc, lại còn bị người ta mắng, thua đến mức ngay cả cái quần cộc cũng không còn.

Khổng Chân nhìn hợp đồng, hỏi người đại diện: “Thu tỷ, đây thật sự là hợp đồng sao, không phải là cái hợp đồng mờ ám gì đó chứ, hợp đồng này phải tìm luật sư nhìn qua, tôi cần hiểu rõ ràng.”

Lăng Kiều sẽ không tốt bụng như vậy, người tới không có ý tốt, Lăng Kiều đã hố cô không ít lần, cho dù có là đứa ngốc cũng sẽ biết đề phòng.

Thu tỷ gật đầu nói: “Đây là hợp đồng do tổ chương trình bên kia đưa, chị đi liên hệ luật sư cho em.”

Khổng Chân: “Tìm luật sư bên ngoài, đừng tìm luật sư của công ty.”

Mạnh Thu nhìn Khổng Chân, cảm thấy Khổng Chân bây giờ là chim sợ cành cong, nhưng tưởng tượng đến khoảng thời gian thất bại này của Khổng Chân, cũng không nói gì thêm.

Khổng Chân thật vất vả phấn đấu đến ngày hôm nay, kết quả thì sao, cả tòa cao ốc sụp đổ, bất ngờ đến mức người ta không kịp đề phòng.

Đây là kết quả của việc đắc tội với tư bản, thảm hại hơn chính là, Khổng Chân là bị lão đại từ bỏ, còn bị giẫm ngược một chân.

Thảm, quá thảm!

Đau, quá đau!

Mạnh Thu tìm luật sư trước mặt Khổng Chân, để luật sư xem hợp đồng, luật sư nói hợp đồng không có vấn đề.

Khổng Chân đặt hợp đồng xuống, nói với Mạnh Thu muốn suy xét thêm một ngày, Mạnh Thu đi ra tới cửa, quay đầu lại nói với Khổng Chân: “Khổng Chân, kiếm được tiền tới tay mới là quan trọng nhất, những chuyện khác đều là giả, cho dù bị mắng thì thế nào, cuộc sống của mình mới là quan trọng.”

“Tôi biết rồi, cảm ơn Thu tỷ.” Khổng Chân mỉm cười nói với Mạnh Thu.

Sau khi Mạnh Thu đi rồi, Khổng Chân lại một lần nữa tìm luật sư, không phải luật sư quen, mà là luật sư xa lạ.

Nói tới luật sư, Khổng Chân liền nghĩ tới người bạn làm luật sư của mình, bọn họ thường xuyên có thương vụ làm ăn, cũng có thể xem như là bạn bè, nhưng mà, hắn lại để lộ ra khoản phí kếch xù trên hợp đồng quảng cáo của cô, khiến Khổng Chân phải chịu tranh luận.

Một con hát chỉ biết õng ẹo tạo dáng, không hề có năng lực lại kiếm được nhiều tiền như vậy, thật sự khiến người ta khó chịu, đức không xứng với vị.

Tường đã đào sẵn mọi người chỉ việc đẩy, cái luật sư kia trở thành bạn của Lăng Kiều, thậm chí còn không màng tới đạo đức nghề nghiệp của mình.

Khổng Chân sẽ không khóc lóc oán hận cái tên luật sư tinh anh kia, nhưng từ đây sẽ không tiếp tục qua lại với hắn.

Khổng Chân gửi hợp đồng qua, một lát sau, luật sư nói không thành vấn đề, không có hố gì, còn nhắc nhở Khổng Chân, không thể rời khỏi chương trình giữa chừng, rời khỏi rồi sẽ phải bồi thường gấp ba số tiền đã thỏa thuận.

Khổng Chân nhìn hợp đồng, nhìn số tiền, không thể rời khỏi chương trình giữa chừng, Khổng Chân liền biết bản hợp đồng này không hề đơn giản.

Sợ cô không ký, lấy khoản tiền kếch xù ra dụ, sợ cô nửa đường bỏ đi, bị phải bồi thường gấp ba.

Khổng Chân có dự cảm, có lẽ chương trình thực tế này sẽ là lần cuối cùng cô xuất hiện trước mặt công chúng trong sự nghiệp của mình.

Hơn nữa, chưa chắc đã có thể lấy được tiền, không thể rời khỏi chương trình giữa chừng, nhưng nếu bị người ta đuổi khỏi chương trình, như vậy tiền vi phạm hợp đồng tính như thế nào? Vẫn phải đền gấp ba sao.



Khổng Chân gọi điện thoại cho người đại diện, để cô ta đi hỏi tổ chương trình cho rõ ràng, nếu bị đuổi đi, tiền vi phạm hợp đồng này tính như thế nào.

Bây giờ Khổng Chân thật sự không thể chịu nổi gợn sóng nào.

Mạnh Thu trả lời điện thoại nói: “Nếu em bị đuổi khỏi chương trình, không cần bồi thường vi phạm hợp đồng, nhưng tổ tiết mục cũng sẽ không bồi thường cho em.”

Khổng Chân: “Ha hả……”

Đúng là cố tình chơi cô mà, chỉ ràng buộc tôi, không ràng buộc các người, vỗ tay, các người đuổi tôi đi, tôi một xu cũng không thể lấy được.

Khổng Chân thở dài, “Tôi không đi, tôi đi sẽ chỉ bị khinh bỉ, kết quả tùy tiện tìm một lý do đuổi tôi đi, một xu tiền công cũng không lấy được, chơi cái gì vậy, tôi không chơi.”

Quyền nằm trong tay tổ chương trình, bọn họ nghĩ rằng mình muốn làm thế nào thì làm như thế.

Khổng Chân không sợ bị người ta chê cười, bị người ta mắng, đã lưu lạc tới cục diện này rồi, tôn nghiêm so sánh với tiền, tôn nghiêm cũng không có gì đáng nói.

Chẳng phải là tham gia chương trình bị người ta mắng thôi sao, nhưng nếu đã chịu khổ, bị người ta chê cười, kết quả cái gì cũng không có, thì quên đi.

Ngay cả một chút tiền đền bù tổn thất tinh thần cũng không có, không chơi.

Đúng là coi cô là một vai hề.

Lăng Kiều là Phật hệ nằm yên, cô cũng Phật hệ nằm yên.

Lăng Kiều có tất cả, tùy tiện nằm xuống, cô là cái gì cũng không có, không chiếm được, cũng đành nằm xuống, trừ việc nằm ra cũng không có cách nào khác.

Mạnh Thu nói: “Chị sẽ thương lượng với tổ chương trình.”

Quả thực, nếu ngay từ đầu đã muốn hố người, còn không bằng không đi đâu.

Thời điểm Khổng Chân bàn chuyện chính sự, Nam Chi ở bên cạnh không nói một lời, sau khi Khổng Chân cúp điện thoại, Nam Chi mới hỏi: “Mẹ, mẹ muốn tham gia chương trình này sao?”

Khổng Chân chỉ nói: “Kiếm được tiền, tại sao lại không đi.”

“Con nói mẹ sẽ bị người ta mắng, nhưng có thể lấy được tiền, cũng không phải là bị mắng đâu, bọn họ chỉ là đang phát tiết cảm xúc, mẹ lấy được tiền, cũng không ai nợ ai.”

Nam Chi nhìn vẻ mặt thờ ơ của mẹ, “Nhưng mẹ bị mắng, trong lòng sẽ rất khổ sở.”

Khổng Chân xoa đầu Nam Chi, “Không có tiền, không thể sống sót mới càng khổ sở, đói bụng càng khổ sở, không có tiền, không thể làm việc gì cả, lại càng khổ sở.”

“Huống chi, mẹ còn có con phải nuôi dưỡng, mẹ cần tiền.”

Nam Chi lại hỏi: “Mẹ có thể không làm minh tinh không?”

Khổng Chân nói: “Đương nhiên có thể, nhưng bây giờ mẹ vẫn luôn bị người ta mắng, nhiệt độ rất cao, chờ tới khi không còn ai nhớ tới mẹ, mẹ mới có thể làm công việc khác.”