Edit: Kim
Ta không phải đứa trẻ ngoan sao?
Nam Chi kiên quyết lắc đầu, “Con là trẻ ngoan, nhóm cha mẹ đều nói con là đứa trẻ ngoan.”
Một mình người cha này nói như vậy không tính.
Hệ thống ca ca cũng nói cô là đứa trẻ ngoan.
Mọi người đều nói ta là đứa trẻ ngoan, ngươi nói ta không phải là đứa trẻ ngoan, ngươi căn bản nên ngẫm lại xem mình đã sai ở đâu rồi đi.
Phong Vân Đình sao có thể kể chuyện cổ tích cho đứa trẻ, trở thành người cha tốt trước mặt đứa trẻ, nếu để Lăng Kiều nhìn thấy, nhất định sẽ tức giận.
Phong Vân Đình có tâm tư khác với Lăng Kiều, đột nhiên bắt đầu thủ nam đức.
Thậm chí còn hối hận vì có một người như Khổng Chân, hận không thể khiến cái phiền toái Khổng Chân này biến mất.
Phong Vân Đình đối phó với Khổng Chân, so với Lăng Kiều còn tàn nhẫn hơn.
Nam Chi cũng không nhất định ép Phong Vân Đình kể chuyện cổ tích cho mình, không phải còn có hệ thống ca ca sao?
Nam Chi hỏi hệ thống ca ca, “Lăng gia và Phong gia có làm chuyện gì trái pháp luật không?”
Hệ thống chỉ nói: “Khẳng định là có, trốn thuế lậu thuế là chuyện thường ngày.”
Xí nghiệp vì để trả ít thuế hơn, là tìm đủ mọi cách, đủ loại thao tác, sẽ khó chịu biết bao khi phải giao số tiền kiếm được bằng cách này.
Hệ thống nói: “Ngươi cũng không thể dùng cách này để đấu với người ta được, cho dù có thể tìm ra, công ty cũng chỉ nộp tiền phạt, rốt cuộc thì xí nghiệp cũng cung cấp việc làm, duy trì xã hội ổn định.”
Nam Chi cũng không mấy thất vọng, nói với hệ thống: “Nếu báo cảnh sát, có thể làm cho bọn họ không bắt nạt mẹ nữa không?”
Hệ thống ôn hòa nói: “Cho dù ngươi muốn báo cảnh sát, cũng cần phải có bằng chứng, ngươi tùy tiện báo án, mọi người đều biết là ngươi làm, ngươi nói xem bọn họ có bắt nạt Khổng Chân hay không?”
Nam Chi thất vọng, “Nhất định là có.”
Nam Chi muốn trọc đầu luôn rồi!
Nam Chi bên này hành động không thuận lợi, Khổng Chân bên kia, vừa tiến vào tổ chương trình đã gặp đủ các loại chuyện xấu.
Đầu tiên là thông báo sai thời gian ghi hình, thời điểm Khổng Chân tới, mọi người đã đợi rất lâu, đây vẫn là kết quả của việc Khổng Chân tới sớm hai tiếng.
Tất cả các khách mời cùng nhân viên đều đang đợi một mình Khổng Chân, đây là cái gì nha, là chơi đại bài*.
(Chơi đại bài là giả tôn quý, nhưng thực ra thì không được như thế.)
Thủ đoạn này cũng không gây tổn hại gì lớn cho Khổng Chân, rốt cuộc thì cô cũng luôn bị mắng là chơi đại bài, dù sao cũng đã bị mắng, không sao cả.
Nhưng thủ đoạn này vẫn làm người ta cảm thấy ghê tởm.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, sự việc này sẽ bị tuồn lên mạng, Khổng Chân nhìn thấy có không ít người cầm di động chụp trộm.
Chụp thì chụp đi, không sao cả, dù sao thì tôi tới đây cũng là vì lấy tiền, có nửa đường rời đi, cũng vẫn có thể lấy được một nửa số tiền, vẫn ổn, mặc kệ.
Hơn nữa trong cái gameshow này đều là người quen, ảnh đế, nhạc sĩ, ca sĩ……….
Những người này trước đây đều là bạn của Khổng Chân, bây giờ đều đứng về phía Lăng Kiều.
Khổng Chân cười như không cười nhìn Lăng Kiều, Lăng Kiều đến đây là vì muốn khoe khoang chiến lợi phẩm sao, tất cả bạn bè thân thiết cùng danh lợi của cô đều đã bị Lăng Kiều cướp hết đi rồi.
Bây giờ cô ta tới khoe mẽ trước mặt kẻ thất bại là cô sao?
Đã như vậy rồi, còn muốn kích thích kẻ thất bại là cô.
Biết là một chuyện, nhưng Khổng Chân vẫn rất tức giận, rất phẫn nộ.
Bà đây đào phần mộ tổ tiên nhà mày sao, sao mày lại kiên trì cắn mãi không buông như vậy.
Loại địch ý từ trên cao nhìn xuống không thể hiểu được này, khinh thường như vậy là thứ Khổng Chân không hiểu nhất.
Cô nói tôi đạo đức thấp kém, tôi thừa nhận, nhưng tôi với cô cũng không phải là cùng đoạt một người đàn ông đâu, lại đấu đá như gà đen.
Lăng Kiều đứng trên đạo đức, tiến hành khiển trách, khinh thường cô.
Cô là trà xanh, là vua biển cả, ở trước mặt đám đàn ông khéo léo giả vờ, cô ta thì không phải?
Cũng là quạ đen giống nhau mà thôi.
Khổng Chân vừa xuất hiện, sắc mặt của mấy khách mời lập tức xấu đi, thực cảnh giác mà nhìn Khổng Chân, thậm chí còn không chút dấu vết chắn trước mặt Lăng Kiều.
Sợ Khổng Chân đột nhiên nổi điên đánh người.
Chuyện này cũng không phải chưa từng xảy ra, có một lần Khổng Chân đã từng tát Lăng Kiều trước mặt công chúng, đương nhiên, cuối cùng người thảm nhất vẫn là Khổng Chân.
Dám động thủ với Lăng Kiều, cũng phải nhìn xem móng vuốt của mình có giữ được hay không, lập tức, trên mạng xuất hiện rất điểm đen của Khổng Chân.
Lăng Kiều hào phóng duyên dáng chào hỏi cùng Khổng Chân: “Khổng tỷ.”
Khổng Chân mỉm cười, “Không gặp một thời gian, cô càng ngày càng xinh đẹp ra đấy.”
Lăng Kiều nheo nheo mắt, cũng cười nói: “Cô cũng vậy.”
Hoàn toàn không giống trong tưởng tượng của cô, vốn tưởng rằng sẽ nhìn thấy một Khổng Chân nghèo túng, nhưng không phải, khuôn mặt cô vẫn xinh đẹp tỏa sáng động lòng người, ăn mặc rất đơn giản, quần áo trên người cũng không còn là hàng hiệu.
Nhưng vẫn có cảm giác tẩy tẫn duyên hoa*.
(*Tẩy tẫn duyên hoa: là bỏ hết những trang điểm bên ngoài, trở về với bản chất thật.)
Trong lòng Lăng Kiều cảm thán, quả nhiên là nữ chính, lại có thể cứng cỏi như vậy, có cảm giác giống như con gián đánh mãi không chết.
Ca sĩ còn nhỏ tuổi Địch Lạc nói thẳng với Lăng Kiều: “Chị Kiều, chị nói nhiều với chị ta làm gì, chị ta thật sự rất xấu xa.”
Lăng Kiều nói với Khổng Chân: “Khổng tỷ, Địch Lạc còn nhỏ tuổi, cô đừng so đo với cậu ấy.”
Khổng Chân nhìn lướt qua Địch Lạc đang tức giận, nhàn nhạt nói: “Tôi biết tuổi tác của cậu ta còn nhỏ, không được thông minh, sao tôi có thể so đo với cậu ta được.”
Cái vật nhỏ này à, chính là ăn cây táo rào cây sung.
Địch Lạc có thể trở thành ca sĩ thế hệ mới, ra album, được công ty trọng dụng, đều là nhờ Khổng Chân góp sức, bằng không chỉ dựa vào Địch Lạc sao có thể ra album?
Tuổi của hắn còn nhỏ, cảm thấy mình thật sự là thiên tài âm nhạc, fans thổi phồng vài câu, liền cảm thấy mình thật sự có thể cứu vớt nền âm nhạc đang suy tàn.
Có rất nhiều nguồn tài nguyên, xét về thâm niên, hắn sẽ không thể có được.
Nhưng mà Lăng Kiều đã đến, nói với Địch Lạc, Khổng Chân cùng lắm chỉ đang muốn lợi dụng hắn mà thôi, lợi dụng hắn để kiếm tiền, còn được thanh danh dìu dắt hậu bối, hơn nữa Khổng Chân còn được người ta bao nuôi, những cái tài nguyên đó……..
Địch Lạc ghét bỏ những cái tài nguyên dơ bẩn đó!
Khổng Chân khinh thường, mày cũng không phải là con trai của tao, dựa vào cái gì mà tao phải giúp đỡ mày không cần báo đáp, cả hai đều có lợi, mày lại tỏ vẻ bị tao lừa gạt, bị sỉ nhục.
Ở trên mạng, ngày nào fans của Địch Lạc cũng chửi mắng Khổng Chân, nói Khổng Chân chỉ coi Địch Lạc là công cụ để lợi dụng.
Bị người ta nói ngu xuẩn, mặt Địch Lạc tức khắc đỏ lên, muốn nói cái gì đó, lại bị Sở ảnh đế ở bên cạnh kéo lại, “Được rồi, còn đang trong chương trình, đừng gây chuyện.”
Khổng Chân quét mắt nhìn những người ở đây một lượt, vốn tưởng rằng có thể kết thiện duyên, kết quả thì sao, là bị phản phệ dữ dội.
Cô lạnh nhạt rời tầm mắt khỏi đám người này, nói với đạo diễn: “Đạo diễn, tôi đến rồi.”
Đạo diễn ho khan một tiếng, “Được rồi, mọi người bắt đầu chuẩn bị đi.”
Lăng Kiều nhìn mấy người nói: “Chúng ta vẫn nên cách xa cô ta một chút, trong lòng cô ta nhất định là đang cho rằng mọi người phản bội cô ta.”
Địch Lạc là người đầu tiên lên tiếng, “Phản bội cái gì, em không phải người của chị ta, cũng không phải thuộc hạ của chị ta, cái gì mà phản bội với không phản bội.”
Khổng Chân cùng lắm chỉ là lợi dụng hắn kiếm tiền mà thôi, còn cố tình tỏ ra thật lòng quan tâm đến hắn.
Trong lòng ngoài tiền ra thì cũng chỉ là tiền.
Sở ảnh đế không nói gì, nhìn thiếu niên non nớt tràn đầy sức sống, thật là khí phách hăng hái.