Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại

Chương 497: Phật Hệ Cá Mặn Đoàn Sủng (16)




Edit: Kim

Lăng Kiều lại cáo trạng với Phong Vân Đình?

Lăng Kiều chỉ chịu thiệt một chút, sẽ lập tức tìm người đòi lại cho mình.

Có người chống lưng quả thực là rất tuyệt, bản thân cô lại không có.

Trước kia cô cũng có, nhưng bây giờ đã là của Lăng Kiều, chống lưng cho Lăng Kiều đối phó cô.

Mọi chuyện trên thế gian quả thực vô thường, trêu đùa người như vậy, Khổng Chân vậy mà lại còn trông đợi có tương lai tốt đẹp với Phong Vân Đình.

Nhưng mà, chỉ trong nháy mắt, lòng người đã đổi thay.

Khổng Chân lên mạng nói: “Đã bị đuổi khỏi chương trình, một xu tiền công cũng không lấy được, tôi không có tiền để mời luật sư, tôi muốn biết tình hình hiện tại của mình, tôi có thể nhờ trọng tài lao động được không, 【Hình ảnh hợp đồng.jpg】.”

Khổng Chân phát ngôn như vậy, bên dưới đã có đủ loại bình luận, có người nói Khổng Chân lại bắt đầu làm trò, người xấu có lắm trò, cũng có người đắc ý nói mình đã đoán đúng, đã sớm biết Khổng Chân sẽ bị đuổi đi.

Cũng có người vui mừng, nhìn thấy Khổng Chân bị tổ chương trình chơi, cảm thấy tổ chương trình đã làm rất tốt.

Nhưng mà cũng có luật sự lên tiếng, kêu Khổng Chân kiện tổ chương trình, nếu cái hợp đồng này là thật, vậy thì khởi kiện đi.

Khổng Chân lập tức cảm ơn nhóm luật sư, nói sau này mình có việc, sẽ tìm bọn họ.

Vì thế Khổng Chân nhanh chóng lên kế hoạch khởi kiện tổ chương trình, hơn nữa còn tag tổ chương trình.

Tổ chương trình:.........

Không phải chúng tôi không cho tiền nha, là Phong tổng không cho, Phong tổng tài trợ cho chương trình này, là vì không muốn nhìn thấy cô sống tốt, cô kiện chúng tôi thì có ích lợi gì.

Đạo diễn gãi muốn trọc đầu rồi, vừa phải chọn người cho chương trình, vừa phải ứng phó với kiện tụng, nói không chừng chương trình còn bị khai tử.

Nhìn thấy Khổng Chân thật sự muốn khởi kiện tổ chương trình, có luật sư đề nghị đi đánh miễn phí cho Khổng Chân, đây là vụ kiện chắc chắn thắng, hơn nữa còn là đi đánh cho đại minh tinh.

Tuy rằng bây giờ Khổng Chân bị vạn người phỉ nhổ, nhưng mức độ nổi tiếng thật sự rất cao, có thể bổ sung vào trong lý lịch của mình.

Ngược lại, cư dân mạng vô cùng chán ghét Khổng Chân nhìn thấy một màn này, đều sôi nổi phỉ nhổ tên luật sư xúi quẩy này, đúng là loại luật sư cặn bã.

Vậy mà lại giúp loại người như Khổng Chân thưa kiện, quả thực là không có chút chính nghĩa, công bằng nào.

Luật sư đối với việc này chỉ có một chữ, cút!

Trách nhiệm của luật sư là bảo vệ pháp luật, bảo vệ quyền lợi của đương sự.

Luật sư còn nói một đoạn: “Tuân thủ hợp đồng là đạo đức cơ bản nhất, nếu có một ngày, mọi người cũng gặp phải chuyện như vậy, sẽ biết khó khăn tới mức nào, cô Khổng là công dân của quốc gia, được pháp luật bảo vệ quyền lợi, mà không phải là chỉ trích cô Khổng đứng lên bảo vệ quyền lợi của mình.”

Đạo đức cá nhân của Khổng Chân không tốt, nhưng trên pháp luật, cô không phạm tội.



Khổng Chân lập tức chọn vị luật sư này làm luật sư cho mình, chính thức đâm đơn kiện tổ chương trình.

Tổ chương trình lập tức gặp phiền toái, bọn họ là muốn kiếm tiền, ai muốn gây rắc rối cho Khổng Chân đâu, đương nhiên là muốn trả tiền cho Khổng Chân.

Nhưng Phong tổng không vui!

Lại nói tiếp, người đàn ông Phong Vân Đình này thật sự nhẫn tâm, trong giới giải trí ai mà không biết, Phong Vân Đình và Khổng Chân từng có một đoạn tình cảm, nhưng bây giờ, chia tay rồi, một người đàn ông lại có thể tính toán chi li như vậy, thật sự khiến người ta cảm thấy khó hiểu.

Lại còn đã sinh cho hắn một đứa con, nói tàn nhẫn, vẫn là đàn ông tàn nhẫn nha.

Đạo diễn gọi điện thoại cho Phong Vân Đình, nói muốn trả tiền cho Khổng Chân, Phong Vân Đình nói thẳng: “Hầu tòa cùng cô ta đi, kéo dài bao lâu cũng được.”

Là một nhà tư bản, hắn biết sức mạnh của việc kéo dài.

Tổ chương trình chỉ cần tùy tiện cử một người đi, chương trình vẫn được quay như thường lệ, ngược lại, Khổng Chân sẽ không thể chịu nổi, cô không có thời gian, sức lực cũng như tiền tài.

Cũng đủ làm cô khó chịu.

Đạo diễn:……

Về mặt thiếu đạo đức, vẫn là anh thiếu đạo đức.

Nam Chi nhìn vẻ mặt khó coi của cha, trong lòng hỏi hệ thống: “Có phải là có mâu thuẫn gì với Lăng gia hay không?”

Giọng điệu của hệ thống có chút vui vẻ, “Không phải, cũng không có mâu thuẫn gì lớn lắm, Phong Vân Đình nhường ra một chút lợi ích, hiện tại, hắn đang trút giận lên đầu mẹ ngươi, mẹ ngươi đã không còn công việc, không có tiền, còn dính tới kiện tụng.”

Nam Chi:???

Chuyện này ta hoàn toàn không nghĩ tới.

Khổng Chân là cái thùng trút giận sao, có chuyện gì cũng đổ lên đầu Khổng Chân.

Nam Chi nói: “Không phải do mẹ làm nha.” Thật oan uổng!

Hệ thống: “Thì đã sao, chỉ cần bọn họ tức giận, có phải do Khổng Chân làm hay không, không quan trọng.”

Chỉ cần một vật phát tiết cảm xúc mà thôi.

Thật không khéo, Khổng Chân lại chính là cái vật kia.

Nam Chi:……

Ta phục rồi, ta phục rồi!

Thế gian lại có những chuyện kỳ lạ như vậy.

Nam Chi trầm mặc ăn cơm, Phong Vân Đình nhìn đứa nhỏ này, liền nghĩ tới Khổng Chân, sớm biết như vậy không nên để Khổng Chân sinh đứa nhỏ này ra, thái độ nên kiên quyết hơn một chút.

Cũng không tới mức phát sinh ra nhiều rắc rối như bây giờ.



Nam Chi: “Ca ca, ca ca, ta cảm thấy ánh mắt hắn nhìn ta không có ý tốt.”

Hệ thống: “Đúng, là muốn nhét ngươi trở về bụng mẹ.”

Nam Chi thở dài, đã sinh ra rồi, không thể nhét trở về nha.

Tưởng rằng cách này có thể giúp mẹ sống tốt hơn một chút, kết quả, mẹ lại trở nên như vậy, còn liên lụy tới mẹ.

Bọn họ sẽ không đấu đá lẫn nhau, sẽ chỉ làm khó mẹ mà thôi.

Nên làm cái gì bây giờ, phải làm sao bây giờ?

Nam Chi sầu đến mức muốn giật tóc, cô đột nhiên hỏi Phong Vân Đình: “Cha à, cha không vui sao?”

Phong Vân Đình chỉ muốn nói, sắc mặt của tao rõ ràng như vậy, mày không nhìn ra sao?

Nam Chi tỏ vẻ ngoan ngoãn hiểu chuyện hỏi: “Cha, tại sao cha lại không vui?” Nói ra khiến tôi vui vẻ đi.

Không đợi Phong Vân Đình trả lời, Nam Chi đã nói: “Nhất định là vì dì Lăng Kiều không để ý tới cha đi.”

Phong Vân Đình phản bác: “Không phải, là mẹ mày chọc tao không vui.”

Nam Chi như bà cụ non mà lắc đầu, “Không phải, mới không phải đâu, bởi vì dì Lăng Kiều không để ý tới cha, cho nên cha mới trút giận lên mẹ.”

“Cha, con nói cho cha một cách, làm dì Lăng Kiều ngày nào cũng tới tìm cha.”

Phong Vân Đình cười nhạo, “Mày thì có cách gì, chuyện của người lớn, mày bớt quản đi.”

Tôi mới không muốn quản chuyện của ông đâu.

Nam Chi vỗ vỗ bộ ngực nhỏ, tràn đầy tự tin nói: “Cha, chỉ cần cha nghe lời con, rất nhanh dì Lăng Kiều sẽ tới tìm cha, rất nhanh.”

Phong Vân Đình cười ha hả, tùy ý nói: “Mày nói tao nghe một chút.”

Nam Chi lập tức nói: “Cha đưa mẹ tới đây sống, dì Lăng Kiều sẽ tới tìm cha.”

Phong Vân Đình cười nhạo, “Vì mẹ mày, đúng là mày đã cố gắng hết sức.”

Nam Chi gật đầu, “Đương nhiên, bà ấy là mẹ con nha, cha à, chỉ cần cha đối xử tốt với mẹ, dì Lăng Kiều sẽ tới tìm cha.”

Phong Vân Đình cũng không phải kẻ ngốc, hắn nhìn đứa trẻ, trong lòng có chút ý tưởng, ngoài miệng lại nói: “Cách của mày quá ngu ngốc.”

Nam Chi giải thích nói: “Một con heo khó nuôi, nhưng cả đàn heo sẽ giành nhau ăn, quan hệ giữa cha và mẹ tốt lên, dì Lăng Kiều sẽ tới tìm cha.”

Có người giành đồ chơi với cô, Nam Chi sẽ lập tức muốn cướp lại, cũng là đạo lý này, chỉ cần mối quan hệ giữa Phong Vân Đình và Khổng Chân tốt lên, dì Lăng Kiều sẽ không để chuyện này xảy ra.

Phong Vân Đình cạn lời, “Cái gì mà heo, phải dùng một cái tên tao nhã, cá nheo, là cá nheo.”