Edit: Kim
Ai sẽ để ý tới Phong Vân Đình chứ?
Mấy ngày nay, cô còn chưa đủ thảm sao?
Tất cả đều là do Phong Vân Đình ban tặng.
Cô không trả thù đã là tốt rồi, còn yêu cái gì?
Cũng đã nhìn thấu người đàn ông Phong Vân Đình này, bị hắn từ bỏ sẽ rất thảm.
Chỉ có tiền mới giúp cô và đứa trẻ có thể sống sót.
Nam Chi cũng nở nụ cười, trong lòng thầm nói với hệ thống ca ca: “Ca ca mau đi báo cáo, lần này đổi thành Lăng gia báo cáo Phong Vân Đình.”
Hệ thống:……
Có chút ghê tởm.
Hệ thống hỏi: “Dùng tên ai?” Để báo cáo thì dùng tên thật của ai.
Nam Chi không chút suy nghĩ nói: “Dì Lăng Kiều.”
Hệ thống lại nói: “Quá rõ ràng, không ổn.”
Nam Chi hỏi: “Vậy dùng tên của ai?”
Hệ thống: “Ngươi suy nghĩ đi.”
Nam Chi nhớ lại cốt truyện, suy nghĩ đến từng người trong Lăng gia, phân tích từng người một, nói với hệ thống: “Anh trai thứ hai Lăng gia.”
Hệ thống ồ một tiếng, “Tại sao ngươi lại chọn hắn?”
Nam Chi nói: “Bởi vì hắn trượng nghĩa nhất, nhưng tính tình lại không tốt, là người đau lòng thay dì Lăng Kiều nhất.”
Hệ thống: “Ngươi nói thẳng là đầu óc hắn không tốt luôn đi.”
Cái anh trai thứ hai Lăng gia này luôn là kẻ theo sau Lăng Kiều phụ họa, là người đầu tiên bị Lăng Kiều công lược.
Nam Chi nói: “Ta lại cảm thấy hắn rất thông minh nha, lần nào cũng chống lưng cho dì Lăng Kiều, cảnh cáo mẹ, mọi người đều biết dì Lăng Kiều là tiểu thư nhà giàu, có bối cảnh, mọi người không dám bắt nạt dì Lăng Kiều.”
Thật sự giống anh hùng, thần binh trời giáng, sau đó khí thế kiêu ngạo của mẹ đã tiêu tan.
Hệ thống:……
Ông trời ơi, tiểu bảo bối của ta đã có thể tự suy nghĩ được.
Quá không dễ dàng, cuối cùng cũng không lúc nào cũng ca ca, ca ca giống như gà mái đẻ trứng.
Hệ thống nói: “Vậy chúng ta chọn hắn đi.”
Nam Chi vỗ tay, “Được.”
Hệ thống như cũ dùng thân phận thật của anh hai Lăng gia báo cáo xí nghiệp trốn thuế lậu thuế, địa chỉ IP dùng địa chỉ của Lăng gia.
Ngày hôm sau, Nam Chi liền nhờ mẹ đưa về chỗ của cha sớm, cô nói với mẹ: “Chúng ta đi sớm một chút, còn có thể kịp ăn bữa sáng.” Tiết kiệm được một bữa ăn sáng.
Tiết kiệm từ việc tắt vòi nước, tắt đèn khi đi ra ngoài, có thể ăn miễn phí thì tuyệt đối không trả tiền.
Khổng Chân:……
Xong rồi, có phải cô thể hiện ra ngoài quá nghèo, khiến đứa trẻ cảm thấy trong nhà không có tiền.
Khổng Chân nghiêm túc nói: “Bảo bối, tiền nuôi con mẹ vẫn có, không cần phải tiết kiệm như vậy.”
Nam Chi khịt mũi, “Không phải tiết kiệm, dù sao cũng được ăn miễn phí, đó là cha của con nha.”
Khổng Chân:…… Nói cũng có lý.
Khổng Chân đưa đứa trẻ tới biệt thự, kết quả mới sáng sớm đã bắt gặp Phong Vân Đình và Lăng Kiều đang ở trong nhà.
Trong lòng cô hừ một tiếng, cũng quá sốt ruột đi.
Trạng thái của Khổng Chân lập tức như được nghe hô một tiếng ‘action’, lập tức bắt đầu diễn, cô nở nụ cười xinh đẹp nói với Phong Vân Đình: “Đứa trẻ nhớ cha, tôi đưa con bé về.”
Nam Chi:???
Cô là vội ăn sáng.
Khổng Chân khẽ đẩy lưng Nam Chi tiến lên phía trước, đẩy Nam Chi tới trước mặt Phong Vân Đình, Nam Chi bất ngờ không kịp phòng ngừa, cùng Phong Vân Đình bốn mắt nhìn nhau, cô nhe răng nở nụ cười giả tạo.
Phong Vân Đình suýt chút nữa đã không kiềm chế được mà trợn trắng mắt, đứa nhỏ này sẽ nhớ hắn?
Phong Vân Đình và Khổng Chân liếc nhìn nhau một cái, Khổng Chân mỉm cười với hắn, Phong Vân Đình nghĩ tới bản hợp đồng tối hôm qua, sắc mặt hơi dịu lại một chút, hắn liếc nhìn Lăng Kiều, lại thấy Lăng Kiều như hình như đang mỉm cười, nhìn Khổng Chân không hề biến sắc.
Trong lòng Phong Vân Đình chùng xuống, tâm trạng đang tốt đẹp vì Lăng Kiều tới tìm hắn vào sáng sớm đã bị phá hỏng.
Hắn nói với Khổng Chân: “Nếu đã đến rồi, thì cùng ăn một bữa cơm đi.”
Khổng Chân gật đầu, “Được.”
“Anh Vân Đình, vậy bây giờ tôi đi trước, đồ mẹ tôi gửi tới anh nhớ phải ăn nha, không được để lâu.” Vẻ mặt Lăng Kiều vẫn bình thường, lanh lợi nói với Phong Vân Đình.
Nói xong, lại tạm biệt Khổng Chân và Nam Chi, Nam Chi lễ phép mà nói: “Tạm biệt dì Lăng.”
Lăng Kiều gật đầu, xoay người đi rồi, sắc mặt sau khi xoay người lập tức trở nên âm trầm, nhìn quan hệ của bọn họ, hình như đã dịu lại.
Đêm qua, cả đêm cô không thể ngủ ngon giấc, ngày hôm sau tới đây tặng đồ, là tới thăm dò giọng điệu của Phong Vân Đình.
Phong Vân Đình chỉ nói đứa trẻ ở nhà làm loạn, muốn gặp mẹ, cho nên hắn đưa đứa trẻ đi gặp mẹ.
Nhưng nói như vậy, Lăng Kiều không tin, đưa đứa trẻ về chỉ mất một lúc, nhưng hắn lại ở bên kia tới tận nửa đêm, trong khoảng thời gian này, đã làm cái gì.
Lăng Kiều không khống chế được cảm giác bực bội, rõ ràng tình cảm giữa Phong Vân Đình và Khổng Chân đã tan vỡ, nhưng bây giờ vì đứa con, hình như lại tốt lên.
Đây là điều mà Lăng Kiều không muốn nhìn thấy.
Nhìn tình hình này, phải dồn nhiều lực chú ý tới Phong Vân Đình hơn.
Đứa trẻ à, đúng là huyết thống không thể cắt đứt, đóa hắc liên hoa Khổng Chân này thật sự biết cách tính kế, sinh cho Phong Vân Đình một đứa con, lợi dụng đứa trẻ để xoay người.
Lăng Kiều vừa đi, Phong Vân Đình đối với Khổng Chân không hề có chút thiện ý, hắn nói thẳng: “Đưa đứa trẻ tới xong rồi, cô cũng đi đi.”
Khổng Chân không hề tức giận, nghĩ đến khoản tiền trong hợp đồng, những cái đó đủ cho cô ăn sáng cả đời.
Khổng Chân suy nghĩ một chút, nói với Phong Vân Đình: “Phong tổng, tôi muốn đóng phim của đạo diễn Lý có được không?”
Phong Vân Đình lạnh lùng nhìn cô, “Đừng có được một tấc lại muốn tiến thêm một thước.”
Khổng Chân lại mỉm cười nói: “Tôi cảm thấy hẳn là nên thêm chút lửa, không cần phải diễn nhân vật quan trọng gì, nữ số năm sáu gì đó cũng được, chỉ cần cho Lăng Kiều tiểu thư tín hiệu, tôi bắt đầu trở nên tốt lên.”
“Trong lòng cô ta sẽ cảm thấy thế nào, cảm thấy nhất định là anh đã thả lỏng trừng phạt đối với tôi, mối quan hệ giữa chúng ta đã dịu xuống.”
Phong Vân Đình lạnh nhạt nói: “Cô nói những điều này, tất cả đều vì tài nguyên, hơn nữa Lăng Kiều cũng không phải loại người keo kiệt như cô nói, cô không có công việc, Lăng Kiều vẫn đề cử cô tham gia gameshow.”
Vẻ mặt Khổng Chân vẫn không thay đổi, “Đúng, tôi biết Lăng Kiều là người lương thiện, nhưng người lương thiện, cũng không muốn nhìn thấy người bắt nạt mình trở nên tốt hơn.”
Khổng chân có thể không thay đổi sắc mặt mà nói những điều này, giống như hoàn toàn không có tôn nghiêm vậy.
Phong Vân Đình cười nhạo: “Khổng Chân, vì tiền, đúng là cái gì cô cũng có thể nói.”
Khổng Chân chỉ cười, cảm thán nói: “Tôi đã từng không biết tự lượng sức mình, vậy mà lại dám đấu với Lăng Kiều tiểu thư, tôi không thể so sánh với cô ta được.”
Nếu tôi có năng lực, tôi nhất định sẽ chém hết đầu chó của các người.
Cuối cùng, Phong Vân Đình vẫn đồng ý.
Khổng Chân cười nói: “Chúng ta đôi bên cùng có lợi.”
Khổng Chân đứng lên cáo từ, nói với Nam Chi phải ngoan ngoãn nghe lời cha.
Nam Chi ngoan ngoãn gật đầu, chào tạm biệt mẹ.
Chờ Khổng Chân đi rồi, Nam Chi lập tức đắc ý dào dạt nói với Phong Vân Đình: “Cha, cha xem, chỉ cần cha đi tìm mẹ, dì Lăng Kiều sẽ lập tức tới tìm cha, vây quanh cha, hì hì.”
Chỉ có đồ phải tranh cướp mới là thứ tốt!
Hệ thống ca ca nói, có cạnh tranh mới có sức sống.
Cô cũng đã biết cá nheo là gì.
Phong Vân Đình không muốn nhìn thấy dáng vẻ đắc ý của cô, “Tuổi còn nhỏ, đã học được cách tính kế của mẹ mày.”