Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại

Chương 505: Phật Hệ Cá Mặn Đoàn Sủng (24)




Edit: Kim

Khổng Chân nhìn thì có vẻ là đầy rẫy việc xấu, nhưng trên thực tế, yêu đương với một người, sinh một đứa con, lại bị nói thành giao dịch tình dục, nhưng bản thân chuyện này cũng rất mơ hồ.

Phong Vân Đình cũng đã từng ra mặt, nói bọn họ là yêu đương, bây giờ đã chia tay, hai người cùng nhau nuôi con.

Chuyện chơi đại bài, trên thực tế cũng không có mấy ảnh hưởng, nhiều nhất cũng chỉ là thái độ làm việc.

Muốn nói đến thái độ làm việc, không phải Lăng Kiều cũng tiêu cực đình công sao, lúc nào cũng Phật hệ buông xuôi.

Làm người ta chưa kịp tiêu hóa, lại tung ra tin tức tiêu cực khác, khiến người ta có cảm giác Khổng Chân thật sự là một người rắc rối.

Một chuyện xấu, có thể cho người ta mười cảm giác khác nhau.

Cần phải cảnh cáo người lợi dụng dư luận.

Quả nhiên, sau khi chính phủ đưa ra cảnh cáo, tin tức về Khổng Chân trên hot search đã ít đi nhiều.

Lăng Kiều còn gọi điện thoại cho Khổng Chân, an ủi Khổng Chân, nói: “Sau này còn có rất nhiều cơ hội đóng phim, cô đừng nhụt chí.”

Khổng Chân:……

Đây là cái thù oán gì!

Giết người còn muốn tru tâm!

Tôi đã như vậy, cô còn cố tình khiêu khích tôi.

Khổng Chân chỉ nói: “Cảm ơn Lăng Kiều tiểu thư đã quan tâm, sau này sẽ không còn cơ hội, tôi còn có thể có cái cơ hội gì nữa, trong lòng cô hẳn là rất vui đi.”

Lăng Kiều nói: “Khổng Chân tỷ, cô đừng nói như vậy, tóm lại là vẫn có cơ hội, tôi vui cái gì, tại sao tôi lại phải vui?”

Khổng Chân:……

Em gái à, đừng diễn nữa, đều là hồ ly tinh ngàn năm, giả tạo cái gì.

Khổng Chân thở dài, trong giọng nói mang theo mất mát, “Lăng Kiều, cô thắng, tôi thua.”

Cô nghe thấy hơi thở từ đầu dây bên kia trở nên nặng nề hơn, trong lòng Khổng Chân cười nhạo, đè nén cảm giác vui sướng thắng lợi xuống, hẳn là rất khó chịu đi.

Còn không phải chỉ là nhận thua thôi sao?

Trong lòng cảm thấy không phục, nhưng nghĩ đến khoản tiền trong thẻ, có cái gì mà không thể nhận thua.

Một lát sau, Lăng Kiều mới chậm rãi mở miệng nói: “Khổng Chân tỷ, cô đừng vội, tôi đi tìm anh Vân Đình, bảo hắn nghĩ cách một chút.”

Khổng Chân:……



Quá mức ra vẻ, thật sự không muốn nghe, cô cúp điện thoại.

Lăng Kiều bị cúp điện thoại cũng không tức giận, chỉ khi nữ chính Khổng Chân rơi vào hoàn cảnh bi thảm, cốt truyện mới có thể thay đổi, cô mới không phải làm bia đỡ đạn.

Có lẽ, có lẽ Khổng Chân sẽ kết hôn với người đàn ông khác…….

Chỉ cần không liên quan đến Phong Vân Đình.

Nhưng mà, với danh tiếng bây giờ của Khổng Chân, ai mới muốn cưới cô?

Cô có một khuôn mặt xinh đẹp, dáng người nóng bỏng, có lẽ đàn ông sẽ thích.

Lăng Kiều nhớ rõ trong truyện có người đàn ông thích Khổng Chân, nhưng bởi vì Phong Vân Đình, nên anh ta cũng không dám làm gì Khổng Chân, cũng từng theo đuổi Khổng Chân, nhưng bị Khổng Chân từ chối.

Lăng Kiều suy nghĩ một lúc, gọi điện thoại cho người đàn ông kia, nếu Khổng Chân kết hôn với người đàn ông khác, cô cũng sẽ không tiếp tục nhằm vào Khổng Chân nữa.

Sau khi gọi điện thoại cho người đàn ông, Lăng Kiều lại gọi điện thoại cho Khổng Chân, Khổng Chân có chút cạn lời, gọi điện thoại thường xuyên như vậy, người không biết còn tưởng quan hệ của bọn họ rất tốt đấy.

Khổng Chân trợn trắng mắt, nhận điện thoại, Lăng Kiều nói có một buổi gặp mặt, muốn Khổng Chân nhất định phải tới, có thể giới thiệu tài nguyên cho cô, cũng có thể làm quen với một số người.

Khổng Chân đã lăn lộn trong giới giải trí thời gian dài như vậy, đương nhiên biết ý tứ trong lời nói của Lăng Kiều, sao, Lăng Kiều là muốn làm môi giới sao, giới thiệu đàn ông cho cô?

Khổng Chân từ chối, bây giờ cô đã là cái dạng này, đi, cũng chỉ là làm một món đồ chơi, một món đồ chơi bị người ta tùy ý đùa bỡn.

Cô muốn cái gì, cô muốn tiền, bây giờ trong thẻ của cô đã có một chút thu nhập.

Muốn phong sát thì phong sát đi.

Lăng Kiều giày xéo cô như vậy, là sợ cô và Phong Vân Đình sẽ ở bên nhau, nối lại mối quan hệ?

Lăng Kiều yêu Phong Vân Đình tới vậy sao?

Nhưng những gì Khổng Chân nhìn thấy, Phong Vân Đình là một cái đồ vật, bị người ta cướp đi.

Khổng Chân không chút do dự cự tuyệt loại tụ tập mang tính chất này.

Lăng Kiều còn khuyên nhủ: “Khổng Chân tỷ, một cái hảo hán ba người giúp, tình huống bây giờ của cô cần phải quen biết nhiều người hơn, sẽ tốt cho sau này.”

Khổng Chân giả mù sa mưa nói: “Em gái Lăng Kiều, cô nghĩ thay tôi như vậy, tôi thật sự rất cảm động, tôi đã không còn cách nào, chỉ có thể lặng lẽ rút lui khỏi giới giải trí.”

Lăng Kiều thở dài, “Được rồi.”

Nếu bạn không đến tìm núi, núi cũng có thể đến tìm bạn.

Cùng lúc đó, Nam Chi ở cổng nhà trẻ, đang giằng co với một ông chú xa lạ, cô ngẩng đầu lên, ngây thơ hỏi: “Chú thật sự là người mẹ nhờ tới đón cháu sao?”

Cổ áo của người đàn ông có chút dơ bẩn, vẻ mặt ngập ngừng, vì thời tiết nắng nóng mà trên chóp mũi đổ đầy mồ hôi, trộn lẫn với dầu, dưới ánh nắng mặt trời, tạo thành khuôn mặt bóng dầu.

Nam Chi thò tay vào trong túi, nắm lấy bột ớt, giống như nghĩ tới cái gì đó, cô nghiêng đầu, vẻ mặt ngây thơ nói: “Được, cháu đi theo chú.”



Người đàn ông hít vào một hơi, đồng tử co rút, hai bàn tay thô ráp chà xát vào nhau, hưng phấn, kích thích, cùng sợ hãi làm khuôn mặt hắn ửng hồng.

Nam Chi nói với hệ thống ca ca: “Ca ca, ngươi nhất định phải ghi âm cho tốt đấy.”

Hệ thống: “Được.”

Triệu Dũng lập tức nói: “Chúng ta đi thôi, mẹ cháu còn đang chờ đấy.”

Hắn muốn vươn tay ra dắt đứa trẻ, nhưng vươn bàn tay vừa đen vừa vàng ra, toàn thân đứa trẻ sạch sẽ, đôi giày da nhỏ trên chân sáng sủa rực rỡ, khắp người viết một chữ ‘quý’!

Trong lòng Triệu Dũng oán hận, đứa nhỏ này, chính là đứa trẻ do tiện nhân không biết xấu hổ Khổng Chân sinh ra, có đứa trẻ này, Khổng Chân vẫn có thể là những việc cô muốn.

Người phụ nữ như Khổng Chân, là những gì đàn ông chán ghét, dã tâm bừng bừng, vẻ ngoài quyến rũ, không phải kiểu người bị đàn ông khống chế.

Triệu Dũng thay Lăng Kiều cảm thấy không đáng.

Triệu Dũng chịu đựng tâm lý tự ti, nắm lấy tay đứa trẻ, lên xe taxi.

Tài xế đến đón đứa trẻ, kết quả lại không thấy đứa trẻ đâu, sợ hãi gọi điện thoại cho Phong Vân Đình, Phong Vân Đình gọi điện thoại hỏi giáo viên, giáo viên nói, mẹ đứa trẻ nhờ người tới đón đứa trẻ đi rồi.

Đứa trẻ đi theo rồi.

Phong Vân Đình nghe thấy lời này cũng không thèm để ý, thậm chí cũng không gọi điện thoại cho Khổng Chân xác nhận một chút.

Nếu ông chủ đã không thèm để ý, tài xế cũng thả lỏng.

Dọc theo đường đi, Nam Chi giống như một đứa trẻ tò mò, dò hỏi Triệu Dũng rất nhiều vấn đề, Triệu Dũng không trả lời kịp, bảo Nam Chi câm miệng.

Chiếc taxi dừng lại trước một khu dân cư cũ, Nam Chi thắc mắc nói: “Nơi này không phải nhà cháu nha?”

Triệu Dũng chỉ nói: “Bây giờ mẹ cháu đã dọn đến đây.”

Nam Chi: “Ồ.” Ta tin.

Triệu Dũng đưa đứa trẻ lên lầu, loảng xoảng mở cánh cửa chống trộm ra, trong phòng có mùi hôi thối, đủ các loại đồ vật vứt bừa bãi khắp nơi.

Triệu Dũng lập tức kéo Nam Chi vào phòng, nhanh chóng khóa cửa lại.

Nam Chi lập tức hỏi: “Mẹ cháu đâu?”

Triệu Dũng cười ha hả, vẻ mặt hung ác, Nam Chi lùi về phía sau hai bước, giẫm lên một túi nilon, không biết trong túi nilon là thứ gì, mềm mềm như giẫm phải phân, Nam Chi thiếu chút nữa đã nhảy dựng lên.

Ah!

Thật sự mất vệ sinh.

Nam Chi như chợt nhận ra: “Ồ, tôi hiểu rồi, chú là người xấu.”