Edit: Kim
Lăng Kiều không tin anh trai mình sẽ làm việc này.
Tuy rằng các anh trai luôn khinh thường Phong Vân Đình chơi nữ minh tinh, còn có con, cũng không thích đứa con ngoài giá thú kia, nhưng cũng sẽ không đi làm hại một đứa trẻ.
Phong Vân Đình có chút cạn lời, hắn nói: “Em không lên mạng sao, trên mạng đều nói, bây giờ Khổng Chân còn có thể lảng vảng ở trong giới giải trí đóng phim, là bởi vì đứa nhỏ Khổng Nhan.”
Bắt chẹt đứa nhỏ này, là có thể bắt chẹt Khổng Chân, giống như Khổng Chân lợi dụng đứa nhỏ này để bắt chẹt hắn.
Chỉ cần không còn đứa nhỏ này, Khổng Chân sẽ không còn ai để dựa vào.
Nếu Lăng gia thật sự muốn gả Lăng Kiều cho hắn, sao có thể bằng lòng cho Lăng Kiều đi làm mẹ kế.
Giải quyết đứa nhỏ này chính là một công đôi việc.
Phong Vân Đình không muốn nghĩ như vậy, nhưng trong đầu không tự chủ được mà nghĩ ra đủ loại thuyết âm mưu.
Tại sao Uông Chính lại làm như vậy, là vì sắc đẹp.
Nhưng tại sao Uông Chính lại phải đi đối phó một đứa trẻ.
Nhìn vẻ mặt vẫn còn không tin của Lăng Kiều, Phong Vân Đình nói thẳng: “Tôi đã đích thân đi hỏi Uông Chính, Uông Chính nói là do anh hai của em xúi giục, muốn dạy cho Khổng Chân một bài học.”
Lăng Kiều sợ ngây người, đột nhiên không biết phải nói cái gì mới tốt, ngơ ngác mà nhìn Phong Vân Đình, một lúc lâu sau mới lắp bắp nói: “Tôi, tôi cảm thấy nhất định là hiểu lầm, anh trai tôi sẽ không làm như vậy.”
Ngoài nói như vậy ra, cô còn có thể nói cái gì?
Phong Vân Đình mất kiên nhẫn, nói thẳng là mình mệt, muốn đi nghỉ ngơi, trực tiếp đuổi khách.
Lăng Kiều cắn môi, nước mắt trào ra, cuối cùng xoay người rời đi.
Phong Vân Đình xoa xoa giữa mày, vẻ mặt mệt mỏi, vừa nghĩ đến Khổng Chân, Phong Vân Đình đã cảm thấy đen đủi, nhưng bây giờ hắn cũng chỉ có thể mặc kệ cái con kiến Khổng Chân này.
Phong Vân Đình không cố được, Lăng gia càng không có sức lực đi quản.
Trên mạng đã hoàn toàn không còn tin tức tiêu cực nào về Khổng Chân, gần đây tâm trí của mọi người đều bị thu hút bởi một loạt dưa lớn, nào còn đi chú ý tới một cái minh tinh blah blah.
Ăn dưa của thương chiến hào môn ngon hơn của minh tinh nhiều.
Lăng Kiều về đến nhà, nhìn thấy anh hai, cô do dự một chút, hỏi: “Anh hai, chuyện fans bắt cóc đứa trẻ, có liên quan tới anh không?”
Lăng Hàng hơi nhướng mày, “Sao em lại nói tới chuyện này?”
Vẻ mặt Lăng Kiều choáng chốc suy sụp, có chút mờ mịt, mờ mịt vì mình đã làm nhiều việc như vậy, cố gắng lâu như vậy, lại giống như đều uổng công, mọi thứ vẫn không hề thay đổi.
Cô nỗ lực cải thiện mối quan hệ giữa Lăng gia và Phong Vân Đình, nhưng anh hai vẫn đi theo cốt truyện trong sách, quan hệ giữa hai nhà vô cùng kém, thế nên cuối cùng là ngươi sống ta chết.
Nhưng mà, Phong Vân Đình có hào quang nhân vật chính, Lăng gia vẫn phải làm pháo hôi.
Lăng Kiều suy sụp nói: “Anh, anh động vào đứa trẻ kia làm gì?”
Đứa trẻ kia là chỗ dựa của Khổng Chân, nhưng cũng là con của Phong Vân Đình.
Bây giờ thù công thù riêng đều có đủ, cô phải làm sao bây giờ, phải làm sao bây giờ?
Tình bạn cho dù có vĩ đại đến đâu, nhưng hết lần này tới lần khác gây thù, cũng sẽ trở nên nhỏ bé không đáng nhắc tới.
Lăng Hàng nhìn thấy Lăng Kiều như vậy, chỉ cho rằng cô đang bảo vệ Phong Vân Đình, sợ Phong Vân Đình trách cô, thật lạnh tâm.
“Em cảm thấy tại sao anh phải ra tay với một đứa trẻ, còn không phải vì em coi trọng một kẻ chơi minh tinh, còn có con riêng, vì hắn mà đến người nhà cũng không cần.”
“Bây giờ Lăng gia đã rơi vào hoàn cảnh nào rồi, em còn đi quan tâm Phong Vân Đình có tức giận hay không.”
Lăng Hàng cũng không muốn giết đứa trẻ kia, chỉ là muốn dọa Khổng Chân.
Hơn nữa tại sao hắn lại đi đối phó với Khổng Chân, còn không phải là vì cô sao.
Tâm Lăng Hàng đã nguội lạnh.
Lăng Kiều tất nhiên có thể nhìn ra anh trai mình tức giận, theo bản năng nói: “Không phải là em trách anh, mà là bây giờ Phong Vân Đình đã biết rồi, tình tình nhà chúng ta sẽ càng thêm khổ sở.”
“Hắn đã biết?” Lăng Hàng nheo mắt, trong lòng chửi thầm Uông Chính không đáng mặt đàn ông.
Lăng Kiều thở dài, “Hắn đã biết.”
Loại tình huống này, cô lấy đâu ra lập trường, tự tin yêu cầu Phong Vân Đình và Lăng gia hòa giải đây.
Làm sao có thể hòa giải.
Nếu báo cáo là bị người ta tính kế, nhưng đối với chuyện ra tay này, phải làm như thế nào.
Lăng Kiều vô cùng đau đớn, cũng cực kỳ mờ mịt, không biết nên làm cái gì bây giờ.
Cô cho rằng chỉ cần Phong Vân Đình và Khổng Chân không ở bên nhau, cô cho rằng chỉ cần duy trì mối quan hệ tốt đẹp với Phong Vân Đình, Lăng gia sẽ không bị thâu tóm.
Chỉ cần cô không tự đi tìm đường chết, một hai phải lao đầu vào chỗ chết mà tham gia vào chuyện tình cảm giữa Phong Vân Đình và Khổng Chân, sẽ không chọc Phong Vân Đình nổi giận, tiếp đó đối phó Lăng gia.
Nhưng bây giờ xem ra, tham gia vào chuyện tình cảm gì đó, căn bản không quan trọng, Phong Vân Đình chán ghét đại tiểu thư Lăng Kiều cũng không quan trọng, quan trọng nhất chính là, Phong Vân Đình muốn làm như vậy.
Khổng Chân quan trọng, nhưng cũng không quan trọng, Phong Vân Đình nói từ bỏ Khổng Chân liền từ bỏ.
Khổng Chân bây giờ, cũng có thể là dáng vẻ sau này của cô.
Phong Vân Đình là một kẻ vô tâm.
Lăng Hàng mất kiên nhẫn nói: “Đắc tội thì đắc tội đi.”
Hắn không nhìn nổi bộ dạng như trời sập xuống vì đắc tội Phong Vân Đình của em gái.
Thật sự khủng bố tới vậy sao?
Rốt cuộc Lăng Kiều là thích Phong Vân Đình hay là sợ Phong Vân Đình?
Lăng Kiều thấy vậy, trong lòng càng thêm bất lực, chỉ cảm thấy bánh xe cốt truyện vẫn đẩy cô tới bước đường đấu đá không ngừng, cô căn bản không thể ngăn được.
Châu chấu đá xe.
“Vương Mẫu nương nương, Ngọc Hoàng Đại Đế, Jesus, Thần Tài, chư vị thần tiên, đa tạ, đa tạ,......”
Khổng Chân ở trong phòng khách, đi vòng quanh bốn phương tám hướng mà bái thần, miệng lẩm bẩm, trông rất ngoan đạo.
“Mẹ, mẹ đang làm cái gì vậy?” Nam Chi nhìn hành vi kỳ lạ của mẹ, nghiêng đầu hỏi.
Khổng Chân cười nói: “Mẹ đang rất vui.”
Nếu không phải thành phố cấm không được đốt pháo hoa, chuyện tốt như vậy, có như thế nào cũng phải đốt pháo mấy ngày để bày tỏ niềm vui này.
Bọn họ luôn có sự ăn ý, đến mức Lăng gia và Phong Vân Đình còn hợp tác làm ăn.
Bởi vì Lăng Kiều, bọn họ ăn ý cùng cưng chiều Lăng Kiều, bất kể là ai bắt nạt Lăng Kiều, đều là kẻ thù của bọn họ.
Bây giờ đã đường ai nấy đi, cho dù có sự gắn kết bền chặt là Lăng Kiều, nhưng bây giờ nhìn thấy bọn họ đấu đá lẫn nhau, còn tổn thất nhiều như vậy.
Tiểu nhân đắc chí Khổng Chân tràn đầy sung sướng.
Đặc biệt là nhìn thấy hai nhà tổn thất rất nhiều tiền, trong lòng cô càng vui mừng, có thể tưởng tượng được trong lòng bọn họ rỉ máu tới cỡ nào.
Từng người nói cô ham hư vinh, vì tiền mà chuyện gì cũng có thể làm, nhưng bây giờ, các người tổn thất tiền, vẫn đau lòng đấy thôi.
Nhìn thấy bọn họ tổn thất tiền, cô còn vui hơn cả việc mình kiếm được tiền.
Mấu chốt là, Lăng Kiều bây giờ còn có thể cả ngày tỏ vẻ lười biếng vì được đáp ứng hết tất cả nhu cầu, làm Phật hệ cá mặn?
Thư giãn gì đó, Khổng Chân cảm thấy cả đời này mình cũng không thể thư giãn, dù sao thì tiền bạc trong tay cô vẫn luôn eo hẹp..
Sản phẩm nhà Lăng Kiều xảy ra vấn đề, cũng không nhìn thấy Sở ảnh đế cùng thiên tài âm nhạc Địch Lạc tới hỏi han một lời.
Sở Tích là người luôn cân nhắc lợi hại, rất cẩn thận, lúc này, chuyện liên quan tới đời sống của người dân, hắn sẽ không lên tiếng.
Còn Địch Lạc không có đầu óc kia, đoán chừng là cũng muốn lên tiếng bênh vực Lăng Kiều, nhưng chắc chắn đã bị người đại diện ấn chặt xuống.