Edit: Kim
Nam Chi tức giận: “Chúng ta đăng video.”
Cô gọi điện thoại cho Khổng Chân, bảo Khổng Chân tới đón cô về nhà.
Đây là lần cuối cùng cô ở trong cái biệt thự này, sau này sẽ không đến nữa.
Nam Chi gõ cửa thư phòng của Phong Vân Đình, cố hết sức mở cánh cửa cồng kềnh ra, đứng trước máy tính của Phong Vân Đình nói: “Cha, con phải về nhà, con sẽ không đến đây nữa, cha đưa tiền cấp dưỡng cho con đi.”
Đây đúng là lần cuối cùng cô đòi tiền, o(╥﹏╥)o!
Phong Vân Đình nói thẳng: “Mày đi đi.”
Nam Chi còn nói thêm: “Sau này con sẽ không tới đây nữa, cha, cho con tiền cấp dưỡng đi.”
Lúc này, Nam Chi có chút không thể hiểu được suy nghĩ của Phong Vân Đình.
Cho dù Phong Vân Đình không thích đứa trẻ này, nhưng đứa trẻ nói sẽ vĩnh viễn không tới nữa, trước khi đi còn thuận tiện cầm tiền đi, bây giờ lại hỏi người làm cha như hắn có tâm trạng gì.
Tâm trạng có thể tốt được mới là lạ.
Hệ thống nhắc nhở, Nam Chi lập tức nói: “Cha, con nói sai rồi, con sẽ còn trở về thăm cha.”
Phong Vân Đình:…… Vậy tao càng không thể đưa tiền cho mày.
Nam Chi: Lại lại lại lại…… Lại một lần nữa không lấy được tiền.
Thời điểm cô đi cùng Khổng Chân, vẫn còn tức giận bất bình quay đầu lại nhìn biệt thự, Khổng Chân còn hỏi: “Nhớ cha sao?”
Nam Chi căm giận mà dậm chân, “Con còn chưa lấy được tiền cấp dưỡng.”
Khổng Chân nở nụ cười, “Nếu không lấy được thì thôi đi, mẹ nhất định sẽ chăm sóc con thật tốt, không để con phải đói bụng.”
Nam Chi lập tức vui vẻ nói: “Được, con nghe lời mẹ.”
Quyết định không cần tiền cấp dưỡng nữa, Nam Chi lập tức trở nên vui vẻ nhẹ nhàng.
Không bao giờ muốn gặp lại Phong Vân Đình nữa.
Tạm biệt, không bao giờ gặp lại.
Nam Chi vô cùng vui vẻ theo mẹ về nhà, làm một đứa trẻ hạnh phúc.
Không quản tới chuyện của người lớn nữa.
Nhưng Phong Vân Đình lại ăn khổ, trên mạng lại tuồn ra thông tin công ty niêm yết Phong gia gian lận báo cáo tài chính, đẩy lên cao, trên thực tế hiệu quả không được như vậy, số liệu đều bị phơi bày.
Đầy đủ hết tất cả các loại tài liệu, người bình thường xem cũng có thể hiểu được.
Trên thực tế việc tăng số lợi nhuận sẽ làm người xem yên tâm hơn một chút, dù sao số liệu chênh lệch cũng không nhiều, mọi người đều làm như vậy, chủ yếu là để các nhà đầu tư xem.
Cho dù có dừng lại, cũng đã chạm khắc ra thứ gì đó đẹp đẽ.
Các nhà đầu tư tin tưởng, giá cổ phiếu sẽ tăng.
Liên tiếp nổ ra các tin tức tiêu cực, các nhà đầu tư nhìn thấy, đều nghĩ, cái quái gì thế này, nhà các người xảy ra chuyện gì vậy?
Hai ba ngày lại xảy ra một chuyện, có phải đây là một cái dấu hiệu, có phải sắp sụp đổ rồi không?
Không mua không mua, vì thế giá cổ phiếu giảm xuống như tuyết lở, nếu thấp hơn nữa sẽ phải đóng băng.
Mà như vậy, càng có nhiều người bán đổ bán tháo, giá lại càng giảm xuống.
Tiền mồ hôi nước mắt cứ như vậy mà không còn.
Trước kia Phong gia xảy ra chuyện, còn nghĩ tốt xấu gì cũng là tập đoàn lớn, có tin tức tiêu cực cũng là bình thường, vẫn có thể kiếm tiền.
Nhưng con mẹ nó, hết lần này đến lần khác, chậm một giây lại tổn thất thêm rất nhiều tiền.
“Lăng Hàng, anh thật đáng khinh.” Phong Vân Đình khó thở, rít gào với Lăng Hàng qua điện thoại.
Lăng Hàng cầm những tư liệu này tới uy hiếp hắn, bên trong là số liệu, Phong Vân Đình có thể xác định, Lăng Hàng mua chuộc người của công ty, mới có thể lấy được những thứ này.
Hoặc là sử dụng hacker.
Giọng nói của Lăng Hàng run rẩy, “Tôi không làm, không phải tôi, anh biết mà.”
Tại sao lại dùng địa chỉ IP của Lăng gia.
Quả thực là đẩy Lăng gia vào chỗ chết.
“Mặc kệ anh có tin hay không, không phải do Lăng gia làm, làm như vậy không có lợi gì cho chúng tôi.” Lăng Hàng nhìn giá cổ phiếu của Phong gia, khóe miệng nở một nụ cười.
Làm sao lại nói không có lợi ích gì được, đương nhiên là có lợi ích nha!
Thực lực của Phong gia yếu đi, thời điểm ốc còn không mang nổi mình ốc, sao có thể đối phó Lăng gia.
Nói không chừng Lăng gia có thể là rắn nuốt voi đấy.
Hơn nữa, bây giờ đã có biết bao nhiêu người ngửi thấy mùi máu tươi, chuẩn bị như hổ rình mồi xâu xé con quái vật khổng lồ Phong gia.
Kình ngư lạc, vạn vật sinh*, nếu Phong Vân chết, sẽ có biết bao nhiêu người vui mừng nha.
(*Kình ngư lạc, vạn vật sinh: Cá voi chết thân xác chìm xuống đáy biển, vô số loài sinh vật nhờ đó sinh sôi nảy nở, phát triển lên tầm cao hơn.)
Phong Vân Đình cười lạnh, “Anh cảm thấy tôi sẽ tin sao?”
Nói xong liền cúp điện thoại.
Lăng Hàng cũng không để bụng, ngược lại trên mặt còn nở nụ cười, nhìn thấy Phong Vân Đình rốt ruột, hắn lại càng vui vẻ.
Lăng Kiều nhìn thấy bộ dạng nhẹ nhàng thư thái của Lăng Hàng, thậm chí còn vừa uống cà phê vừa cười, cô không nhịn được hỏi: “Anh hai, có chuyện vui gì sao?”
Lăng Hàng dùng muỗng gõ nhẹ vào cốc cà phê, phát ra âm thanh lanh lảnh, “Em không lên mạng xem sao, không biết đã xảy ra chuyện gì?”
Lăng Kiều lắc đầu, “Không.”
Đang mang thai, Lăng Kiều không thể xem di động thường xuyên được, dù sao cũng có tia bức xạ, cho dù là rất ít.
Hơn nữa ở trên mạng có rất nhiều người mắng cô, nhìn thấy sẽ tức giận, Lăng Kiều chỉ đơn giản là không xem nữa.
Lăng Hàng chỉ nói: “Em xem đi, Phong gia xảy ra chuyện rồi, giá cổ phiếu đang giảm mạnh.”
Thị trường chứng khoán là một cánh đồng rau hẹ xanh mượt, cho dù là rau hẹ, có là đồ ngốc cũng sẽ chạy.
Lăng Kiều lấy di động ra nhìn, lông mày càng nhíu chặt hơn, “Anh, là do anh làm sao?”
Lăng Hàng lắc đầu: “Không phải anh làm.” Cho dù trong tay hắn có tư liệu như vậy, nhưng đã bị người ta làm trước.
Sắc mặt Lăng Kiều trắng bệch, “Anh, có phải là dùng danh nghĩa của nhà chúng ta không?”
Lăng Hàng mím môi, “Là nhà chúng ta.”
Lăng Kiều lập tức nói: “Phong Vân Đình sẽ báo cảnh sát.”
Cốt truyện, Lăng Hàng chính là sử dụng tư liệu này, làm Phong Vân Đình tổn thất rất nhiều.
Vẫn là đi trên con đường này.
Lăng Hàng nói: “Phong Vân Đình sẽ không báo cảnh sát, ở thời điểm nhạy cảm này, một khi hắn báo cảnh sát, không phải là chứng minh tư liệu là thật sao, việc làm này có hại cho việc bình ổn giá cổ phiếu.”
Suy bụng ta ra bụng người, Lăng Hàng sẽ phủ nhận, sẽ nói đây là tin tức giả, tư liệu cũng là giả, một lần nữa tuyên bố tư liệu ‘thật’.
Nhưng lúc này đây, Lăng Hàng đã đoán sai, Phong Vân Đình báo cảnh sát, nói thông tin của công ty hắn bị đánh cắp, có gián điệp thương mại.
Cảnh sát tới cửa, Lăng gia đều chấn động rồi, Lăng Hàng bị yêu cầu đến đồn cảnh sát để thẩm vấn.
Lăng Hàng mờ mịt trước hành động của Phong Vân Đình, tại sao hắn lại báo cảnh sát, tại sao?
Báo cảnh sát hoàn toàn không có lợi.
Toàn thân Lăng Kiều run rẩy, cảm thấy bụng đau âm ỉ, sắc mặt tái nhợt.
Anh hai bị bắt, giống như trong cốt truyện.
Người Lăng gia thật sự rất lo lắng, mẹ Lăng nắm lấy tay con gái, khóc lóc nói với Lăng Kiều: “Kiều Kiều, con đi gặp Phong Vân Đình một lần đi, bảo hắn đừng buộc tội anh trai con, anh trai con không có làm chuyện này.”
Lăng Kiều hốt hoảng, cảm thấy giọng của mẹ Lăng như truyền đến từ một nơi xa xôi, giọng nói trở nên vặn vẹo quái dị.
Mẹ Lăng quơ quơ tay trước mặt con gái, lúc này Lăng Kiều mới định thần lại, lập tức nói: “Con đi gặp Phong Vân Đình.”
Mẹ Lăng có chút áy náy nói: “Con hãy nói chuyện tử tế với Phong Vân Đình, đừng tranh cãi.”
Hai nhà đều là người bị hại, nhưng mà lại muốn tàn sát lẫn nhau.
Rõ ràng có thể giải thích rõ ràng, nhưng thù hận lại ngày càng sâu đậm, cho đến bây giờ đã không thể giải quyết được.
Hơn nữa, con gái còn đang mang thai đứa con của Phong Vân Đình.
Đây là cái nghiệt duyên gì!
Khuôn mặt tái nhợt lấm tấm mồ hôi của Lăng Kiều, đứng trước mặt Phong Vân Đình.