Edit: Kim
Địch Lạc có rất nhiều fans, sức chiến đấu rất mạnh, nhìn thấy Địch Lạc bị uất ức, liền cảm thấy giống như đứa con của mình phải chịu uất ức, lập tức bảo vệ con.
Các fans sôi nổi đi mắng công ty quản lý, nói công ty mắt mù, người nổi tiếng thật sự không trân trọng, lại đi nâng niu một cái đồ giả, hơn nữa còn nói, nhất định sẽ không mua hay nghe bất kỳ bài hát nào của Rossi.
Danh tiếng của Rossi vốn không lớn, nhưng bây giờ nhờ sự bắn phá của Địch Lạc, ngược lại đã trở nên nổi tiếng.
Mọi người đều cảm thấy đầu óc của công ty có vấn đề, Địch Lạc không biết đã kiếm cho công ty bao nhiêu tiền, đắc tội với cái cây hái ra tiền, đúng là hồ đồ!
Khổng Chân nhìn thấy màn xé da mặt này, khóe miệng nhếch lên, Địch Lạc càng như vậy, công ty càng thiên vị Rossi.
Địch Lạc cho rằng mình kích động fans, có thể thay đổi quyết định của công ty, ngược lại, công ty càng thêm quyết tâm nâng đỡ Rossi.
Bởi vì công ty cảm thấy bây giờ đã không thể khống chế được Địch Lạc.
Thứ công ty muốn chính là có thể kiếm tiền, nhưng cũng phải chịu khống chế.
Có lẽ danh tiếng của Rossi không bằng Địch Lạc, nhưng chắc chắn nghe lời hơn Địch Lạc.
Địch Lạc tỏa sáng rực rỡ đương nhiên là có tự tin.
Với tính tình của Địch Lạc, đoán chừng là muốn chạy.
Nếu thật sự chạy, đến địa bàn mới, người ta dựa vào cái gì phải ưu tiên cậu trước, trong nhà vẫn còn rất nhiều người khác đang há mồm chờ đấy.
Địch Lạc, nói cho cùng vẫn còn trẻ tuổi!
Chịu uất ức không quan trọng, quan trọng thứ bù đắp phải đáng giá, ví dụ để Rossi quảng bá trước, hắn lại yêu cầu công ty cung cấp thứ tốt hơn, ở lúc bản thân quảng bá tăng thêm yêu cầu, đòi bồi thường.
Không có cô ở bên cạnh chăm sóc, Địch Lạc làm sao có thể biết được những điều này.
Người đại diện của Địch Lại hình như cũng không mấy để tâm, lẽ ra nên an ủi Địch Lạc.
Địch Lạc còn trẻ, nhưng cũng là một con người, nếu có người giảng giải lợi và hại rõ ràng, cũng sẽ hiểu hiểu, Địch Lạc cũng không gây ầm ĩ như vậy.
Đoán chừng là công ty đang muốn thử điểm mấu chốt của Địch Lạc.
Hiển nhiên, phản ứng của Địch Lạc rất dữ dội.
Ầm ĩ đến mức lông gà rơi đầy đất.
Quên đi, quên đi, cô bây giờ chỉ là một người đã rời khỏi giới giải trí, ồn ào trong giới giải trí không liên quan gì đến cô.
Khổng Chân nhìn thấy con gái từ trong trường học đi ra, lập tức cất di động, đưa đứa trẻ về nhà.
Nhìn thấy khuôn mặt đáng yêu của đứa trẻ, trong lòng Khổng Chân tràn đầy ấm áp, chỉ cần đứa trẻ còn ở đây, Khổng Chân cảm thấy mọi chuyện đều có ý nghĩa.
Ở thời điểm khó khăn, tình yêu và tình bạn đều bỏ cô mà đi, còn có một đứa trẻ ở lại bên cạnh cô, khi cô không thể chịu đựng được nữa đã giúp cô cắn răng nhịn xuống.
Bởi vì cô biết, chỉ có một mình cô quan tâm tới đứa nhỏ này, nếu cô chết đi, hay xảy ra chuyện gì, thứ chờ đón đứa nhỏ này sẽ là số phận bi thảm.
Cho nên, cần thiết phải nhịn xuống, không riêng gì vì chính mình, mà càng phải vì đứa trẻ.
Là cô mang tâm lý đánh cuộc đưa đứa nhỏ này tới nhân gian, là cô mắc nợ.
“Mẹ……” Nam Chi nhìn thấy Khổng Chân, lập tức giang hai tay ra, hai người ôm nhau, Khổng Chân hỏi: “Có bị ai theo dõi không?”
Một lần bị bắt đi kia, trong lòng Khổng Chân vẫn còn sợ hãi.
Nam Chi lắc đầu: “Không có, đã không có.”
Bởi vì chuyện này, nhà trẻ cũng trở nên vô cùng nghiêm khắc.
Khổng Chân cảm thấy yên tâm hơn một chút, bây giờ về cơ bản cô đã không còn xuất hiện trên mạng, thời gian dài, cư dân mạng sẽ dần quên cô.
Cứ như vậy mà quên đi, không nhớ rõ mình đã gây tổn thương cho người khác như thế nào, nhưng mà, tổn thương này, có người cả đời cũng không thể quên được.
Không tới nhà Phong Vân Đình, Nam Chi ăn cơm cũng ngon hơn, ngủ say như lợn chết, hoàn toàn không nhớ tới chuyện tiền bạc.
Nam Chi cảm thấy lớn lên, trở thành người lớn là một chuyện vô cùng vất vả, phải làm việc, còn phải giải quyết các mối quan hệ.
Vẫn là làm trẻ con tốt hơn, chỉ cần lớn lên, nỗ lực học tập.
Khổng Chân vuốt ve khuôn mặt con gái, “Sau này hai mẹ con chúng ta sẽ sống thật tốt, Nhan Nhan của mẹ không thể sống cùng cha, nhưng mẹ sẽ đối xử thật tốt với Nhan Nhan.”
Nam Chi cùng mẹ dán mặt vào nhau, “Con cũng rất yêu mẹ, Nhan Nhan yêu mẹ nhất.”
Cha?
Thôi đi, ngay cả tiền cấp dưỡng còn không đưa thì tính là cha gì, bỏ đi, bỏ đi.
Ngay cả tiền cũng không cho, đừng nói đến tình yêu.
Tình yêu quý giá như vậy, không yêu thì thôi, nhưng tiền cũng không cho thì rất quá đáng nha!
Cho dù số tiền đó đối với Phong Vân Đình không đáng là bao.
Không miễn cưỡng được, Nam Chi đã từ bỏ.
Từ bỏ rồi cảm thấy rất hạnh phúc.
Khổng Nhan trả giá nhiều như vậy, không chỉ vì mạng sống của mình, mà còn là vì mẹ.
Khổng Chân cười cụng trán với con gái, tới cửa nhà rồi, lại nhìn thấy một người đàn ông.
Người đàn ông kia cà phất cà phơ dựa vào cửa, đang thưởng thức chiếc bật lửa trong tay, nhìn thấy Khổng Chân, lập tức nở nụ cười, “Khổng Chân, đã lâu không gặp.”
Khổng Chân kéo đứa trẻ ra đằng sau, cảnh giác nhìn Uông Chính hỏi: “Anh tới đây làm gì?”
Uông chính mỉm cười, “Chúng ta phải nói chuyện ở hành lang sao, không mời tôi vào trong nhà ngồi xuống sao?”
Còn lâu mới mời hắn vào nhà, đó chính là dẫn sói vào nhà, tuy rằng Uông Chính trông có vẻ yếu thận, nhưng vẫn là đàn ông, sức lực rất lớn, cô nhi quả phụ, Khổng Chân sẽ không làm chuyện ngu xuẩn như vậy.
“Tôi tới nói chuyện làm ăn.” Uông chính buông tay nói, “Quân tử yêu tiền thủ chi hữu đạo*, đương nhiên đối với sắc đẹp cũng sẽ như vậy.”
(*Quân tử yêu tiền thủ chi hữu đạo: người quân tử coi trọng của cải nhưng không thể tùy tiện nhận của cải khi chưa biết được nguồn gốc và mục đích của nó. Của cải và địa vị là thứ mà mọi người mong muốn có được, nhưng nếu như không hợp với đạo nghĩa, thì người quân tử sẽ không nhận. )
Khổng Chân lập tức che lỗ tai con gái lại, quát lên với Uông Chính, “Trước mặt trẻ con không được nói chuyện như vậy.”
“Được, được, tôi không nói.” Uông Chính giơ tay đầu hàng, giống như rất dễ nói chuyện, nhưng Khổng Chân vẫn trầm mặt, mở cửa, để Nam Chi vào nhà, sau đó dùng một tay giữ cửa.
Uông Chính thấy cô cảnh giác như vậy, “Tôi cũng không phải ma quỷ, sợ tôi như vậy làm gì.”
Nam Chi vào trong nhà kéo ghế, đứng lên ghế nhìn qua mắt mèo, nhìn tình huống bên ngoài hành lang.
Uông Chính đi thẳng vào vấn đề nói: “Khổng Chân, cô thật sự cam tâm rời khỏi giới giải trí như vậy sao, trong tay tôi có chút tài nguyên, cô có muốn hay không.”
Khổng Chân lắc đầu, “Tôi không cần.”
Uông Chính nhướng mày, “Cô thật sự không cần, bây giờ Lăng Kiều đã về nhà sinh con, không còn ai chèn ép cô, cô thật sự không định làm cái gì sao?”
Khổng Chân biết mọi món quà đều có cái giá của nó, cô hiểu, giống như cô đã làm với Phong Vân Đình.
Trao đổi như vậy, Khổng Chân cũng không cảm thấy ghê tởm, chỉ là, cho dù có muốn trao đổi, cũng phải nhìn người, cùng với Uông Chính làm như vậy, thật sự có chút ghê tởm.
Uông Chính từng chơi qua rất nhiều người, có một số là bắt ép, một số là tự nguyện, hắn chơi tới vui vẻ, cũng thực biến thái.
Còn có tin đồn Uông Chính đã không được, lại dùng các thủ đoạn để tra tấn người.
Khổng Chân sẽ không chọn hắn, cũng không phải là giữ thân mình trong sạch, mà là vì bảo vệ bản thân mình không bị thương tổn, còn có một đứa trẻ đang cần cô.
Khổng Chân cự tuyệt, không hề do dự mà cự tuyệt, biểu cảm của Uông Chính lập tức trở nên dữ tợn, không cam lòng nói: “Cô muốn thứ gì, chỉ cần không quá đáng, tôi đều có thể cho cô.”
“Tôi thật sự không muốn ở lại cái giới giải trí này, cảm ơn anh đã cân nhắc.” Khổng Chân cự tuyệt.
Cái giới này không dễ bước vào nha, Uông Chính không đáng tin, cô cũng đã kiếm được một ít tiền, cũng đủ để sống một thời gian, về phần sau này, để sau lại nói.