Edit: Kim
Sau khi kết hôn với Phong Vân Đình, hai mẹ con Khổng Chân vẫn luôn là một cái xương mắc trong cổ họng Lăng Kiều, vô cùng khó chịu.
Bây giờ, đứa nhỏ này còn sống, Khổng Chân cũng không bị bắt vào tù, vẫn sống tốt, còn đang muốn bồi dưỡng người hòng Đông Sơn tái khởi.
Có thể nói, là vô cùng ngoan cường, ngoan cường đến mức Lăng Kiều đã mất kiên nhẫn cùng oán hận, tại sao cô không chết đi.
Một con quái đánh mãi không chết, làm người ta bực bội.
Nếu Khổng Chân là một con quái vật đứng chặn trên con đường hạnh phúc của Lăng Kiều, như vậy con quái vật này có sức phòng thủ cực cao, có làm thế nào cũng không chết, không ai có thể làm gì được.
Còn có vận mệnh, đã kết hôn với Phong Vân Đình, Lăng Kiều cảm thấy mình chỉ là một cô vợ cả pháo hôi, tới cuối cùng cái pháo hôi này cũng phải nhường đường cho Khổng Chân.
Lăng Kiều do dự một chút, vẫn đi đánh tiếng một chút.
Thời điểm Sở Tích lại đưa Tống Uyển tới đoàn làm phim, đều bị trả lời là đã đủ người, không cần người.
Một hai lần thì cũng thôi, nhưng bị cự tuyệt nhiều lần như vậy, Sở Tích cũng hiểu ra, hắn nói với Tống Uyển: “Cô trở về tìm Khổng Chân đi, nói với Khổng Chân một câu, cô ta sẽ biết.”
Khổng Chân sẽ hiểu, trong lòng cô cũng hiểu, gặp được Lăng Kiều, Tống Uyển cảm thấy Lăng Kiều ở bên ngoài còn xinh đẹp hơn trong màn ảnh, nhưng Phật hệ điềm đạm gì đó, cũng không thấy được.
Cô có thể cảm nhận được Lăng Kiều đánh giá mình, loại đánh giá này khiến cô rất không thoải mái, có cảm giác như mình là một miếng thịt heo treo trong quầy thịt, bị người ta trả giá, bị bắt bẻ.
Lăng Kiều không vui.
Tống Uyển trở về tìm Khổng Chân, Khổng Chân nghe xong, bình tĩnh nói: “Trở về đi, khoảng thời gian này cô cũng mệt mỏi rồi, nghỉ ngơi đi.”
Tống Uyển có chút lo lắng, “Nhất định là Lăng Kiều đối phó chúng ta.”
Khổng Chân khảy khảy tóc, bình tĩnh mỉm cười, “Là đối phó tôi, không phải đối phó cô, cô bị tôi liên lụy.”
Khổng Chân đưa Tống Uyển về nhà, ngồi trên tàu cao tốc nửa ngày, về đến nhà, vừa lúc Nam Chi đang ăn cơm.
Nam Chi lập tức hô: “Mẹ, mẹ đã về rồi.”
Khổng Chân bận rộn, mời một bảo mẫu tới chăm sóc Nam Chi.
Khổng Chân và Tống Uyển rửa mặt một phen rồi mới ngồi xuống ăn cơm.
Nam Chi hỏi: “Mẹ, chị Tống, sao nhanh như vậy mà hai người đã trở về rồi?”
Có phải đã gặp chuyện gì rồi không!
Khổng Chân sẽ không đặt áp lực công việc của mình lên con gái, Tống Uyển tuổi còn nhỏ, đột nhiên bị nhằm vào, sắc mặt sẽ không thể bình tĩnh như vậy, khuôn mặt cô mang theo chút u sầu, muốn nói lại thôi.
Nam Chi lặng lẽ đi tìm chị Tống Uyển, hỏi tình huống một chút.
Tống Uyển không nhịn được mà phàn nàn với Nam Chi, Nam Chi nghe, vô cùng gian nan mới từ trong đống phàn nàn lọc ra tin tức, đầu cô ong ong ong.
Chị Tống Uyển còn có thể nói tốt hơn cô, có thể nói liên thanh không ngừng.
Nam Chi rất tức giận, tại sao còn muốn làm như vậy, mẹ không thể làm việc, còn không cho mẹ hợp tác với chị Tống Uyển sao?
Nào có chuyện bá đạo như vậy.
Nam Chi hừ hừ, vẫn là do bọn họ còn có tiền, có tiền thực sự là muốn làm gì thì làm.
Nam Chi nghe mẹ nói chuyện điện thoại ngoài ban công, nghe thấy ba chữ Phong Vân Đình, trong lòng cảm thấy khổ sở, có phải mẹ lại tìm cha nhờ giúp đỡ hay không.
Trong lòng mẹ chán ghét Phong Vân Đình như vậy.
Khổng Chân không phải đang nhờ vả Phong Vân Đình, mà là gọi điện thoại để mắng Phong Vân Đình, không phải lúc trước đã nói xong rồi sao, cô không trêu chọc Lăng Kiều, Lăng Kiều cũng đừng làm gì với cô, kết quả Lăng Kiều thì sao.
Phong Vân Đình lười nghe Khổng Chân oán giận, sau khi xác định Khổng Chân chỉ nói mấy lời vô nghĩa, hắn quyết đoán cúp máy.
Ai mà muốn nghe cô nói chứ.
Sắc mặt của Khổng Chân có chút khó coi, quả nhiên là còn không bằng con chó, không thể tin tưởng được, một dấu chấm cũng không thể tin.
Nhưng Khổng Chân thật sự không còn gì.
Nếu tìm người khác làm bên A, khẳng định phải tìm người, nhưng nếu bản thân cô làm bên A thì sao.
Trong lòng Khổng Chân tính toán tài nguyên trong tay.
Nam Chi cười hì hì: “Ca ca.”
Hệ thống:…… Lại tới nữa, lại tới nữa!
Nam Chi dùng nắm tay nhỏ đánh vào lòng bàn tay, nói: “Lần này dùng một cái thật lớn đi.”
Dù sao thì cô cũng đã lấy được tiền cấp dưỡng, cha có trở thành cái dạng gì thì cũng có liên quan gì tới cô đâu.
Nam Chi có chút bối rối, “Tại sao phải làm khó mẹ như vậy, mẹ không thể sống tốt, thì sẽ vui vẻ hơn một chút sao?”
Mẹ muốn làm cái gì, bọn họ cũng liền ngăn cản, thật sự làm người ta không thể hiểu được.
Hệ thống chỉ nói: “Nếu chạy thật lâu, lại phát hiện ra mình chạy nhầm đường, ngươi sẽ chạy lùi lại, hay là vẫn đâm đầu chạy về phía trước?”
Nam Chi lập tức gãi đầu, tại sao ca ca luôn có đủ loại vấn đề kỳ quái như vậy.
Nam Chi nói: “Cũng đã chạy sai đường rồi, đến cuối cùng cũng không thể thắng được.”
Hệ thống: “Nhưng muốn sửa chữa sai lầm, phải trả cái giá rất lớn.”
Nam Chi: “Vậy, vậy cứ tiếp tục sai lầm sao?”
Hệ thống: “Cho nên Lăng Kiều lựa chọn một con đường tương đối đơn giản, cũng là con đường chính xác, đối phó với Khổng Chân dễ hơn là đối đầu trực diện với Phong Vân Đình.”
“Trong cốt truyện, con đường này là đúng.”
Nam Chi ồ một tiếng, một lúc lâu sau mới nói: “Bởi vì mẹ không có tiền.”
Hệ thống: “Đúng rồi.”
Nam Chi lập tức nói: “Vậy làm mọi người đều không có tiền đi, như vậy bọn họ sẽ không thể tới đối phó mẹ.”
Trước kia thi thoảng hệ thống mới đăng tải một video, bây giờ lập tức thả xuống một đợt lớn.
Những đoạn video được thả xuống thật sự khiến người ta kinh hãi, chuỗi vốn của tập đoàn Phong gia bị phá vỡ, không thể trả phí nguyên liệu cho các công ty hạ nguồn.
Người làm kinh doanh đều biết, kiếm tiền không dễ dàng như vậy, không thể tiền trao cháo múc, muốn thu hồi tiền, cần phải mất một khoản thời gian, phải chờ đối phương hồi khoản, bọn họ mới có thể lấy được.
Hơn nữa tập đoàn Phong gia là tập đoàn lớn, là xí nghiệp lớn, uy tín còn nằm ở đó, sẽ không thể quỵt nợ được.
Nhưng bây giờ, đột nhiên lại tuôn ra một tin tức như vậy, hơn nữa tư liệu còn rất rõ ràng, thậm chí còn đem so sánh tiền kiếm được và tiền nhập hàng của tập đoàn Phong gia, chênh lệch thật sự quá lớn.
Trong lúc nhất thời, tất cả các nhà cung cấp của Phong gia đều hoảng sợ, bản thân đưa hàng hóa tới lại không lấy được tiền, chuyện này sao mà được!
Các nhà cung cấp lập tức bắt đầu đòi tiền, sợ bản thân mình không lấy được tiền, điều này vô tình tạo ra sức ép, mà xí nghiệp Phong gia căn bản không thể lấy ra được nhiều tiền như vậy.
Đây là một chuyện vô cùng nghiêm trọng, tập đoàn bắt đầu bác bỏ tin đồn, nhân viên chăm sóc khách hàng bận rộn với các cuộc gọi, nói chuỗi tài chính của công ty không có vấn đề gì.
Nhà cung cấp: “Ồ, không có vấn đề gì, không có vấn đề gì thì đưa tiền cho tôi chắc là được chứ?”
Trả tiền cho tôi, tôi sẽ tin.
Chăm sóc khách hàng: “Việc này không đúng với quy trình.”
Nhà cung cấp: “Chẳng lẽ chuỗi tài chính của các người đã bị chặt đứt.”
Chăm sóc khách hàng: “Không có vấn đề gì, sẽ dựa vào quy trình mà trả tiền cho các ngài.”
Nhà cung cấp: “Vậy trả tiền cho tôi đi.”
Chăm sóc khách hàng: “Thưa quý khách, việc này không đúng quy trình.”
Nhà cung cấp: Chết tiệt?
Nhìn dáng vẻ này hình như là muốn giương biểu ngữ tới Phong gia đòi lại số tiền mồ hôi nước mắt.
Phong Vân Đình thấy càng ngày càng có nhiều nhà cung cấp bắt đầu xao động, lập tức trấn an bọn họ, đảm bảo với bọn họ, chuỗi tài chính của Phong gia thật sự không có vấn đề.
Nhóm nhà cung cấp nhìn nhau, nói với Phong Vân Đình, vậy có thể trả một nửa không, trả một nửa chúng tôi sẽ tin tưởng anh.
Phong Vân Đình đau đầu, tiền của công ty bọn họ còn chưa thể kết toán, còn chưa hoàn thành, chưa nhận được khoản thanh toán cuối cùng.