Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại

Chương 579: Thanh Vân Chí (15)




Edit: Kim

Thẩm Gia Văn nghĩ thầm, chắc chắn bí mật của mình đã bị lòi ra ở đâu đó.

Hắn hoàn toàn không biết gì về Thẩm Gia Văn lúc đầu, Thẩm Gia Văn thích ăn cái gì, ghét ăn cái gì cũng không biết.

Lòi ra quá nhiều chỗ, Thẩm Gia Văn càng nghĩ càng khẩn trương.

Trên mặt hắn lộ ra vẻ mất mát cùng bi thương, giống như có chút tổn thương mà nói: “Ta có chỗ nào không đúng sao, ngươi liền không muốn chung sống với ta cả đời?”

Nam Chi a một tiếng, vẻ mặt khó hiểu, “Cái gì mà đúng với không đúng, cha mẹ ta bán ta tới Thẩm gia, các ngươi muốn ta thành thân với ai, ta liền thành thân với người đó.”

Sau đó Nam Chi lại tỏ ra nghi ngờ, “Văn ca, huynh thật sự không nhớ sao, một chút cũng không nhớ sao, huynh chết đuối, chứ không phải là đập đầu đâu.”

Thẩm Gia Văn:……

Không nhớ, ta không nhớ cái gì cả.

Ta cũng không phải là Thẩm Gia Văn thật sự, ta có thể biết cái gì?

Thẩm Gia Văn trầm mặc, Nam Chi nói: “Văn ca, trước kia chúng ta đã thương lượng xong, đến năm ta 16 tuổi, huynh sẽ nói với người nhà, chúng ta sẽ không làm phu thê.”

“Vẫn là Văn ca tốt bụng, huynh nói như vậy Thẩm gia vẫn sẽ giữ ta lại, ta vẫn luôn cảm kích huynh.”

Nam Chi: Hì hì, dù sao thì ngươi cũng không nhớ gì.

Nam Chi chính là bắt nạt Thẩm Gia Văn cái gì cũng không biết, muốn nói gì thì nói.

Thẩm Gia Văn:……

Ta cũng không biết lời ngươi nói có đúng không, điểm yếu lớn nhất của Thẩm Gia Văn chính là, không có ký ức của Thẩm Gia Văn thật sự.

Chắc những ký ức đó đều bị Thẩm Gia Văn mang đi, chỉ thuộc về một mình Thẩm Gia Văn.

Mà hắn cũng mang theo ký ức của chính mình, những ký ức đó, có tốt đẹp, có không tốt, đều theo hắn đến thế giới này.

Thẩm Gia Văn giả vờ xấu hổ, xoa xoa trán, “Có lẽ do ta ngâm nước lâu, ngạt khí, tổn thương tới đầu óc, những việc trước kia ta cũng không nhớ rõ.”

Nam Chi kinh hãi, “Bị thương đầu óc, có ảnh hưởng tới thi khoa cử hay không?”

Thẩm Gia Văn:……

Bây giờ ta đã có thể xác định được một chuyện, Thẩm Gia Văn kia và Hương Châu cũng không có tình cảm gì.

Đầu óc bị thương, nhưng phản ứng đầu tiên là hỏi xem có ảnh hưởng tới thi cử hay không.

Tình yêu như vậy cũng quá nông cạn, có yêu, nhưng không đáng kể.

Thẩm Gia Văn chỉ nói: “Ngươi đừng nói cho mọi người trong nhà biết, đầu óc ta có chút vấn đề, ta không muốn bọn họ lo lắng.”

Đầu óc ta không có vấn đề.



Nam Chi gật đầu, “Không ảnh hưởng tới thi cử là tốt rồi.”

Thẩm Gia Văn gật đầu, trong lòng hơi thả lỏng một chút, xem ra hắn cũng không có bị lộ, đây là vì nguyên chủ và Hương Châu đã thương lượng xong.

Nhưng chuyện gì cũng không biết thật sự quá nguy hiểm.

Sẽ làm hắn rơi vào thế bị động.

Nam Chi nhìn bóng lưng của Thẩm Gia Văn, ngươi nghi ngờ thì sao.

Thẩm Gia Văn cũng là con người, sẽ không ăn thịt người.

Hương Châu là người cổ đại, đối mặt với một chuyện ly kỳ như vậy thì rất sợ hãi.

Không thể hiểu được, rõ ràng là cùng một thân thể, làm thế nào mà lại biến thành một người khác.

Nhất định là quỷ, là cô hồn dã quỷ chiếm cứ thân thể Thẩm Gia Văn.

Hương Châu muốn Thẩm Gia Văn trở về, nhưng cũng không dám chọc vào con quỷ này, cũng chỉ có thể thật cẩn thận đối đãi, thậm chí còn có chút sợ hãi.

Hương Châu bị ném vào trong hậu viện, chết trong đấu đá hậu viện.

Thẩm Gia Văn cũng không để ý tới người vợ dùng để xung hỉ này, thậm chí còn tránh mặt, không để ý tới, một thê thiếp như vậy ở trong hậu viện sẽ rất khổ sở.

Thẩm Gia Văn còn cố tình để mặc cho Hương Châu chết, có những việc thậm chí còn không cần tự mình ra tay, cũng có thể đạt được mục đích.

Nhưng Nam Chi không sợ Thẩm Gia Văn, nhược điểm của Thẩm Gia Văn còn nằm trong tay cô.

Nhưng Nam Chi cũng sẽ không nói chuyện này cho người Thẩm gia biết, người Thẩm gia có thể làm gì Thẩm Gia Văn.

Đại phòng Thẩm gia chỉ có một đứa con là Thẩm Gia Văn, liền coi Thẩm Gia Văn là cọng rơm cứu mạng.

Mặc kệ Thẩm Gia Văn này có phải là Thẩm Gia Văn trước kia hay không, nhưng thân thể này chính là huyết mạch Thẩm gia, không quan trọng, đại phòng không thể không có con.

Đối với Thẩm gia mà nói, Thẩm Gia Văn chính là một cái tú tài, một gia đình nghèo khổ có thể có một cái tú tài, không chỉ là phần mộ tổ tiên bốc khói xanh, mà là phần một tổ tiên trực tiếp bốc cháy.

Nam Chi cầm những tờ giấy mà Thẩm Gia Văn đã bỏ đi, tìm Thẩm Gia Văn học chữ, giấy này vừa thô vừa mỏng, vừa viết chữ đã nhòe ra.

Giấy như vậy không đáng bao nhiêu tiền, nhưng đối với các bá tánh nghèo khổ ở tầng đáy mà nói, là một khoản chi lớn.

Bây giờ đương nhiên Thẩm Gia Văn không dùng loại giấy này, nhưng khi Nam Chi lấy giấy này ra viết, hắn lại hỏi: “Giấy này có thể viết sao?”

Đem đi chùi đít còn đau.

Nam Chi chỉ nói: “Ta không có tiền mua.”

Thẩm Gia Văn kinh ngạc, “Không phải ngươi khám bệnh cũng kiếm được tiền sao?”

Nam Chi trầm ngâm một hồi, “Ta ăn hết rồi, hơn nữa ta bán thuốc rất rẻ, người trong thôn đều không có tiền, sao ta có tiền được.”



Thẩm Gia Văn:……

Hắn nhìn kỹ khuôn mặt của tiểu cô nương trước mặt, quả nhiên là mượt mà hơn không ít, sắc mặt hồng nhuận, toàn thân tỏa ra hơi thở thanh xuân.

Nhìn như vậy, Thẩm Gia Văn phát hiện tiểu cô nương gầy yếu, làn da vàng vọt trước kia, bây giờ đã cao hơn, đôi mắt sáng trong veo, toàn thân có thay đổi rất lớn.

So với Hương Châu trước kia có khác biệt quá lớn.

Thẩm Gia Văn có chút không thể tin được, “Đều dùng để ăn?”

Nam Chi thở dài, còn có chút ủy khuất nói: “Cũng chỉ đủ cho ta ăn mà thôi.”

Thẩm Gia Văn nhất thời không nói nên lời, cầm một mảnh bạc vụn đưa cho Nam Chi, “Cầm lấy mua ăn đi.”

Nam Chi lập tức nhận lấy, “Cám ơn Văn ca, huynh đúng là người tốt.”

Xem đi, Thẩm Gia Văn thi đậu tú tài, hắn sẽ cho tiền.

Tuy rằng có thể là tiền bịt miệng, nhưng Nam Chi không cảm thấy đây là nhược điểm.

Thẩm Gia Văn suy nghĩ một chút, nói với Nam Chi: “Ngươi có nghĩ tới việc lên trấn hành nghề y không, người trong thôn quả thực rất nghèo.”

Nam Chi nói lời cảm tạ, sau đó từ chối, “Người trong thôn còn không mấy tin ta, tới trong thành, người ta càng không để ý đến ta.”

Thẩm Gia Văn gật đầu, “Ngươi nói đúng, thôi cứ từ từ, tuổi của ngươi vẫn còn nhỏ.

Kinh nghiệm nhiều, trưởng thành lên, sẽ ngày càng tiến bộ.

Vài ngày sau, Thẩm Gia Văn dẫn theo một nữ tử về nhà, phục sức vải dệt trên người nữ tử này đều rất tốt, ngay cả trang sức cũng vô cùng tinh xảo.

Xinh đẹp diễm lệ, còn là ngồi xe ngựa tới, xe ngựa xa hoa dừng lại trước căn nhà đơn sơ của Thẩm gia, liền có chút bất đồng.

Người Thẩm gia đều ngơ ngác nhìn vị tiểu thư mỏng manh như cành mai đang được nha hoàn đỡ xuống xe ngựa.

Đây là ai, tới Thẩm gia làm cái gì?

Chẳng lẽ Thẩm Gia Văn đã tìm được thê tử cho mình?

Nhưng nhà gái tự tìm đến cửa thế này mà được sao?

Nha hoàn lập tức đột chiếc mũ có rèm lên cho tiểu thư, che đi dung mạo của tiểu thư.

Thẩm Gia Văn nói: “Vị tiểu thư này tới để khám bệnh.”

Thẩm Gia Văn nói với người nhà một tiếng, sau đó đi tìm Nam Chi.

Căn phòng của Nam Chi thật sự có chút đơn sơ, nha hoàn nhìn quanh một vòng, khuôn mặt không nhịn được mà lộ ra biểu cảm ghét bỏ.

Căn phòng này còn không bằng chuồng ngựa nhà bọn họ.

Thẩm Gia Văn không kiêu ngạo không siểm nịnh nói: “Xin lỗi, hoàn cảnh nhà ta không tốt lắm.”