Edit: Kim
Thẩm Gia Văn cảm thấy hôn nhân là một chuyện vô cùng phiền phức, bây giờ Hương Châu chưa gặp được người mình thích, kéo dài ra, lớn tuổi, càng không dễ gả đi, đến lúc đó sẽ không oán hận người nhà sao?
Thẩm Gia Văn nói: “Hương Châu, ngươi đi xem mắt đi, nếu gặp được người mình thích thì gả.”
Nam Chi than thở: “Vì cái gì nha, ta còn nhỏ như vậy, tại sao phải thành thân nha?”
Thẩm Gia Văn nhìn đối phương, vẻ mặt đối phương rất nghiêm túc, thật sự cảm thấy tuổi tác của mình vẫn còn nhỏ.
Đối với Thẩm Gia Văn mà nói, tuổi mười lăm đúng là không thể coi là lớn được, mới chỉ học tới cao trung.
Nhỏ hơn một hai tuổi, mới là tuổi dậy thì.
Nhưng ở thời cổ đại, đây đã là độ tuổi nên kết hôn.
Nhìn ánh mắt trong suốt tin cậy của đối phương, Thẩm Gia Văn càng thêm đau đầu, còn không bằng vẫn tiếp tục làm phu thê đâu?
Nhưng Thẩm Gia Văn cũng không muốn làm người tốt trong âm thầm, hắn cẩn thận giải thích sự tình, sợ bây giờ cô không gả chồng, tương lai lớn tuổi rồi muốn gả cho người, lại không gả được.
Lại cảm thấy bản thân lẻ loi hiu quạnh, muốn có hơi ấm gia đình.
Nam Chi nói thẳng: “Dù có làm bất kể chuyện gì cũng sẽ hối hận, không sao cả!”
Thẩm Gia Văn: “…… Ngươi đúng là nghĩ rất thoáng.”
Nam Chi buông tay, “Không có cách nào nha!”
Thẩm Gia Văn chỉ nói: “Ngươi không thành thân, sẽ phải chịu sự phê phán rất lớn.”
Phụ nữ hiện đại có sự nghiệp, bởi vì không kết hôn, không sinh con, còn bị cho rằng là người phụ nữ không hoàn chỉnh.
Giống như phụ nữ chỉ có sinh con, mới là một người phụ nữ hoàn chỉnh.
Càng đừng nói tới thời cổ đại.
Một nữ nhân không thành thân, không kết hôn, đối với nam nhân mà nói, là một chuyện rất mất mặt, phải bị công kích.
Nam nhân lại chỉ mất đi một nữ nhân ghép đôi mà thôi.
Cho dù là thời hiện đại, đàn ông ở vùng quê nghèo khó không thể lấy được vợ, thì những gì họ nói với những người làm công tác xóa đói giảm nghèo, là muốn cưới vợ, muốn có một người phụ nữ làm ấm ổ chăn.
Phụ nữ đối với đàn ông mà nói, chỉ là một tiêu chuẩn, là một tiêu chuẩn chứng tỏ sự thành công của đàn ông.
Có thể kéo dài gen, chính là một người đàn ông thành công.
Thẩm Gia Văn là đàn ông, đương nhiên biết suy nghĩ của đàn ông, nhưng hôn sự của Hương Châu là một chuyện rất phiền toái.
Nam Chi càng thờ ơ, “Nhỡ đâu một thời gian nữa ta lại gặp được người mình thích thì sao.”
Hy vọng đi!
Nếu Hương Châu có vật cá biệt, sẽ còn đua với nam nhân xem ai có thể đi tiểu xa hơn.
Tính cách này muốn tìm nhà chồng, rất khó nha!
Hơn nữa, Hương Châu sẽ không bạc đãi chính mình, không thể ăn uống có lệ được.
Người con dâu như vậy, mẹ chồng thích được mới là lạ.
Tới nhà người khác rồi, chính là phải khom lưng uốn gối.
Trong nhà sẽ không phải nuôi một bà cô già đi.
Được rồi, nuôi thì nuôi đi!
Lại nói sau.
Thẩm Gia Văn hỏi Nam Chi: “Ngươi giải trừ hôn ước với ta, cũng không muốn gả cho người khác sao?”
Nam Chi: “Ta, ta không biết.” Nói đúng ra, là cảm thấy chuyện thành thân là một chuyện vô cùng xa xôi.
Chỉ nghĩ, không muốn làm tiểu thiếp của Thẩm Gia Văn, không muốn bị nữ tử hậu viện sát hại.
Nhưng gả cho người khác, không phải là một chuyện rất xa xôi sao?
Có thế nào cũng phải chờ tới khi Thẩm Gia Văn làm quan lớn đi.
Nam Chi bối rối.
Thẩm Gia Văn:......
Cũng chỉ là một đứa trẻ, đi một bước tính một bước, hoàn toàn không tính đến chuyện tương lai.
Cho dù bây giờ Thẩm Gia Văn có muốn thành thân với Hương Châu, thì cũng là chuyện không thể, bởi vì bọn họ đã là quan hệ huynh muội, tuy rằng không có quan hệ huyết thống, nhưng đã nằm trên cùng một cái hộ khẩu.
Chuyện này sẽ bị người ta nói là đại nghịch bất đạo, nhược điểm rõ ràng như vậy, Thẩm Gia Văn sẽ không làm.
Hơn nữa, nói vô cùng muốn cưới Hương Châu, không phải Hương Châu thì không được, Thẩm Gia Văn cũng không cảm thấy như thế.
Vẻ mặt Nam Chi rối rắm, “Người nhà đều muốn ta thành thân, nhưng mà ta chính là không muốn thành thân, ta còn muốn xem bệnh, ta còn muốn chữa bệnh.”
Thẩm Gia Văn chỉ nói: “Hẳn là ngươi đã hối hận đi, hối hận vì giải trừ quan hệ với ta.”
Nam Chi lắc đầu, “Không hối hận nha!”
So với việc buồn rầu vì chuyện thành thân, thì làm tiểu thiếp của ngươi càng nguy hiểm hơn.
Thẩm Gia Văn:……
Ta như đang nói chuyện với một cái chày gỗ vậy, thật bực mình!
Thẩm Gia Văn lại hỏi: “Rốt cuộc là ngươi ghét ta, hay là thật sự thích xem bệnh?”
Trong chuyện làm thê tử của hắn, Hương Châu tỏ ra bướng bỉnh không thể tưởng tượng được.
Nam Chi suy nghĩ một chút: “Có thể là thật sự thích xem bệnh.”
Thẩm Gia Văn: “…… Không, ngươi cảm thấy ta là Trần Thế Mỹ.”
Nam Chi hỏi: “Trần Thế Mỹ là ai?”
Thẩm Gia Văn: “Là người vì theo đuổi vinh hoa phú quý, cưới công chúa, vứt bỏ người vợ tào khang.”
“Hút……” Nam Chi hít sâu một hơi, vậy Thẩm Gia Văn còn không phải là Trần Thế Mỹ sao.
Trần Thế Mỹ cưới công chúa, Thẩm Gia Văn cũng cưới công chúa, hơn nữa Thẩm Gia Văn còn lợi hại hơn cả Trần Thế Mỹ, Trần Thế Mỹ chỉ cưới một cái công chúa, Thẩm Gia Văn cưới mấy công chúa của các tiểu quốc, còn có con gái của các bộ lạc.
Nam Chi chân thành khích lệ, “Trần Thế Mỹ so ra vẫn còn kém huynh.”
Thẩm Gia Văn:……
Có phải ngươi đang trào phúng ta hay không, có phải đang trào phúng ta hay không?
Thẩm Gia Văn híp mắt đánh giá Nam Chi, “Ngươi cho rằng ta là Trần Thế Mỹ sao?”
Nam Chi lắc đầu, “Không phải, huynh không tệ bằng Trần Thế Mỹ.”
Trần Thế Mỹ muốn giết vợ và con gái, nhưng Thẩm Gia Văn sẽ không làm vậy.
Nhưng giữa Thẩm Gia Văn và Hương Châu thật sự không có lấy một tờ hôn thư, nói là phu thê cũng được, nói không phải là phu thê cũng được.
Thẩm Gia Văn:……
Tiếng mẹ đẻ của ta cũng cạn lời.
Trong lòng Nam Chi vang lên một thanh âm yếu ớt: “Ta muốn Thẩm Gia Văn trở về.”
Nam Chi giật mình, người đang nói là ai, chẳng lẽ là Hương Châu thật sự, Nam Chi lập tức chứng thực với hệ thống.
Hệ thống nói đúng vậy.
Mặt Nam Chi lộ vẻ khó xử, “Làm Thẩm Gia Văn trở về, nhưng Thẩm Gia Văn đã chết, làm sao có thể trở về?”
Hệ thống lại lạnh lùng nói: “Giữa đường thay đổi tâm nguyện, không thể thực hiện được.”
“Để ta thương lượng với nàng ta.”
Không biết hệ thống ca ca nói gì với Hương Châu thật sự kia, Nam Chi không còn nghe thấy giọng nói của Hương Châu nữa.
Nam Chi hỏi: “Ca ca, Hương Châu tỷ tỷ nói gì vậy?”
Hệ thống: “Tiếp tục làm nhiệm vụ của mình.”
Nam Chi ồ một tiếng, đem chuyện thành thân ném ra sau đầu, cô nói với bà nội Thẩm: “Ta chưa nghĩ đến chuyện thành thân, ta vẫn còn nhỏ.”
Nhìn Hương Châu còn cao hơn mình, bà nội Thẩm rơi vào trầm tư, một lát sau mới thở dài nói: “Tùy ngươi.”
Nam Chi quay về phòng, bắt đầu viết y thư, nói là y thư chứ thật ra là nhật ký khám bệnh, chính là gặp phải bệnh gì thì viết vào, về sau cho đồ đệ của mình dùng.
Nam Chi nhìn chữ viết trên trang giấy, vừa lòng nở nụ cười, ta đã cố gắng hết sức để viết nó.
Nhưng Nhị Xuyên Tử đi học về xem qua, lại vô cùng mê mang, đây là viết cái quỷ gì vậy?
Chẳng lẽ chữ của đại phu đều khó đọc như vậy sao.
Nhị Xuyên Tử chỉ vào một chữ hỏi Nam Chi: “Tỷ, đây là chữ gì?”
Nam Chi nhìn thoáng qua, “Bồ công anh bồ, có vậy mà đệ không nhận ra, đệ có đi học không vậy?”
Nhị Xuyên Tử: Xấu!
Có là thần tiên cũng không nhìn ra được!
Nhị Xuyên Tử nhìn bộ dạng tự tin của Nam Chi, vắt hết óc tìm lý do thoái thác, “Tỷ, đệ cũng muốn chép lại một bản, có một số chữ không biết, tỷ nói cho đệ biết đi.”