Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại

Chương 595: Thanh Vân Chí (31)




Edit: Kim

Bảo Nam Chi tới kinh thành?

Đừng nói là Nam Chi không muốn, mà ngay cả Hương Châu cũng không muốn, kinh thành chính là nơi đau lòng của Hương Châu.

Ta mới không đi kinh thành đâu.

Lại phải sống cùng mấy công chúa đó, ta không cần.

Thẩm Gia Văn lập tức cùng cha và muội muội rời đi, đoàn người Lý Nghị cũng nhanh chóng biến mất.

Thẩm Gia Văn bỏ ra một số tiền lớn thuê xe ngựa chạy suốt đêm, không dừng lại lấy một khắc.

Ngay cả Thẩm lão đại cũng biết, chiếc thuyền lớn như vậy đậu trên bờ, nếu bọn hải tặc không muốn buông tha cho bọn họ, nhất định sẽ lên bờ tàn sát.

Cho nên cũng chỉ có thể chạy.

Xe ngựa rất đắt, nhưng cũng rất xóc nảy, người ngày thường không say tàu xe như Thẩm lão đại, lúc này cũng mệt muốn chết.

Thuốc viên của Nam Chi lại phát huy tác dụng.

Sắc mặt Thẩm Gia Văn tái nhợt, cơ thể vốn dĩ còn chưa hoàn toàn bình phục, lại dày vò cả một đêm, đến bây giờ, tinh thần còn chưa dám thả lỏng, vẫn luôn căng chặt.

Nam Chi lấy ra một cái bọc từ trong tay nải, mở túi giấy ra, bên trong là một cục sền sệt như gạo nếp to bằng nắm tay, Nam Chi nhéo một viên to bằng đầu ngón tay đưa cho Thẩm Gia Văn, “Văn ca, huynh ăn chút đi, đây là thứ cứu mạng đấy.”

Sở tiểu thư tặng cho Nam Chi một số loại dược liệu quý giá, có hồng sâm, nhân sâm linh tinh, Nam Chi cảm thấy đi đường rất bất tiện, cho nên làm thành thuốc mỡ đặc.

Ăn một phần to bằng đầu ngón tay như vậy, có thể khiến Thẩm Gia Văn dễ chịu hơn một chút.

Nam Chi nhéo thêm cho Thẩm lão đại một ít, “Cha, cha cũng ăn đi.”

Thẩm lão đại lập tức lắc đầu, “Ta không ăn, ta uống thuốc viên là được rồi, ta muốn nôn, có ăn vào cũng vô dụng.”

Nam Chi cũng ăn.

Dính răng nha.

Chân trời đã dần sáng lên, phu xe bên ngoài hỏi: “Khách quan, bây giờ đã có thể nghỉ một lúc không?”

Thẩm Gia Văn ôn hòa nhưng vô cùng kiên định nói: “Tiếp tục chạy.”

Phu xe lập tức tỏ ra đau lòng, “Để ta cho ngựa ăn một chút, uống chút nước, nó quá mệt mỏi rồi.”

“Xin hãy nhanh lên, chúng ta có việc gấp.”

Xe ngựa lại bắt đầu chạy, Thẩm lão đại nhỏ giọng hỏi: “Con vẫn còn lo lắng bọn chúng sẽ đuổi theo sao, không thể nào.”

Thẩm Gia Văn nhắm mắt lại, giọng điệu sắc bén, “Rất có khả năng, thân phận của cái người Lục Tắc kia không chỉ đơn giản là con trai của thứ sử.”



Lại khua chiêng gióng trống nói mình là con trai của thứ sử.

Hơn nữa, thời điểm hắn nhắc tới thứ sử, trên mặt hoàn toàn không có một chút tôn trọng của người làm con đối với cha mình, ánh mắt cũng rất thờ ơ.

Thứ sử cũng không là gì đối với hắn?

Giả mạo là con trai của người ta, còn làm như không có việc gì, hoàn toàn không sợ bị truy cứu.

Chỉ có thể là thân phận còn cao hơn thứ sử.

Cuốn vào trận phong ba như vậy, pháo hôi chính là chết không có chỗ chôn.

Cũng không biết đoàn người kia đi về hướng nào, chỉ hy vọng không cùng phương hướng với mình.

Thẩm Gia Văn cũng không ôm chút hy vọng nào với đám người kia, nhận sai người sẽ bỏ qua cho bọn họ.

Đến rạng sáng, con ngựa đã mệt đến mức không thể chịu nổi, cần phải nghỉ ngơi, bằng không cứ tiếp tục chạy sẽ chết, một con ngựa rất đắt tiền nha!

Thẩm Gia Văn vừa ăn bánh vừa ho khan, làm Thẩm lão đại rất lo lắng, vội vàng vỗ lưng hắn, vô cùng lo lắng.

Thế giới bên ngoài thật là nguy hiểm, ở trong thôn hẻo lánh, nào có gặp phải những chuyện này, mối lo lớn nhất cả đời cũng chỉ là không có cơm ăn.

Trời không mưa thì lo, mà trời mưa to cũng lo.

Nhưng sẽ không có tai họa bất ngờ trừ trên trời rơi xuống như thế này.

Thẩm Gia Văn xua tay, ý bảo mình không sao, hắn ngẩng đầu lên nhìn sắc trời, trong lòng hơi thả lỏng một chút, xem ra, những kẻ đó không có đuổi tới đây.

Còn chưa bước vào chốn quan trường, nhưng Thẩm Gia Văn đã cảm nhận được sự tàn khốc đe dọa tới tính mạng của mình.

Đó là cơn sóng dữ từ trên trời ập đến, bất lực lại tuyệt vọng, chỉ có thể trơ mắt nhìn mình không thể chống chọi lại tai ương.

Nam Chi ăn xong bánh bột ngô, phủi phủi mảnh vụn, vươn tay bắt mạch cho Thẩm Gia Văn, một lúc lâu sau, Nam Chi mới nói: “Văn ca, lần này huynh tổn thương tới thân thể, phải điều dưỡng một thời gian.”

Thẩm Gia Văn gật đầu, đặt việc chăm sóc cơ thể lên hàng đầu, sức khỏe là quan trọng nhất.

Thẩm lão đại gật đầu đồng ý: “Nên ăn đồ bổ một chút.”

Ăn vào mới có thể nuôi thân thể.

Thân thể con trai suy nhược, gặp nguy hiểm không thể chạy trốn, chỉ có thể chết dưới lưỡi đao của người khác.

Hành trình phía sau không còn gấp gáp, xe ngựa cũng không còn xóc nảy, sắc mặt của Thẩm lão đại tốt hơn nhiều, bánh bột ngô cũng có thể ăn thêm nửa cái, mắt thấy đường về nhà ngày càng gần, tâm trạng của Thẩm lão đại cũng nhẹ nhàng hơn.

Hắn đã thương lượng với con trai, quyết định trở về sẽ làm một bữa tiệc chiêu đãi mọi người, con hắn chính là cử nhân.

Tuy không thể có thêm một đứa con khác, nhưng có đứa con như Thẩm Gia Văn, chính là có cho hắn một trăm đứa con, hắn cũng không cần.

Một hàng ba người về đến nhà, vô cùng chật vật, tuy rằng đi đường không vội vàng, nhưng cũng không phải là đi du ngoạn sơn thủy, bộ dạng phong trần mệt mỏi, xanh cả mặt.

Ngay cả Nam Chi người được nuôi tới trắng trẻo mập mạp, cũng gầy đi, khuôn mặt còn bị gió lạnh thổi cho nứt nẻ.



Về đến nhà rồi, cuối cùng cũng có thể nằm xuống.

Nhưng, Thẩm Gia Văn lại bị bệnh, có lẽ là đã có thể yên tâm, cơ thể lập tức không chịu nổi nữa, mệt mỏi ào ạt xông tới.

Người nhà vui mừng vì trong nhà có một cái cử nhân, tuy rằng đã sớm được nha dịch tới thông báo, nhưng nhìn thấy Thẩm Gia Văn đứng trước mặt bọn họ, vẫn làm người ta vô cùng vui mừng.

Nam Chi phân phát quà đã mua cho từng người trong nhà, mọi người nhận được quà đều rất ngạc nhiên.

Thật sự là vui mừng gấp bội, nhưng Thẩm Gia Văn lại ngất đi, toàn thân nóng bừng.

Nam Chi:……

Cứ như mỹ nhân ốm yếu vậy, sau này ngươi có nhiều vợ như vậy, thân thể này có thể chịu được sao.

Lại đến một lần nữa, Thẩm lão đại cũng không có hoảng sợ như vậy, hắn lập tức tới tìm Nam Chi, hiển nhiên là tin vào y thuật của Nam Chi.

Nam Chi chỉ có thể bò dậy, bắt đầu chăm sóc Thẩm Gia Văn.

Hết lần này đến lần khác, thật sự rất mệt mỏi nha!

Mọi người trong nhà đều cầu nguyện, hy vọng Thẩm Gia Văn sẽ không sao, hắn vừa mới trúng cử, nếu người không còn, thật sự không thể tưởng tượng được.

Mọi chuyện xem như tan thành mây khói.

Trong nhà không chỉ nồng nặc mùi thuốc, mà còn nồng nực mùi nhựa thông, là mùi của nến thắp hương cầu thần bái phật.

Dưới sự chăm sóc tỉ mỉ của người nhà, cuối cùng Thẩm Gia Văn cũng tỉnh lại, hắn nhìn căn phòng, thở dài một hơi, ta cũng thật là yếu ớt.

Nam Chi còn đâm một nhát đao nói: “Văn ca, cơ thể của huynh quá yếu, sau này cưới ít lại mấy chị dâu đi.”

Thân thể này của ngươi căn bản không được nha!

Thẩm Gia Văn:……

Ta biết ta yếu, nhưng cũng không cần phải nhắc mãi.

Bởi vì Thẩm Gia Văn bị bệnh, người tới bái phỏng Thẩm Gia Văn đều bị người Thẩm gia uyển chuyển từ chối, ngoại trừ đại nho sư phụ của Thẩm Gia Văn.

Đây là lần đầu tiên người Thẩm gia gặp sư phụ của Thẩm Gia Văn, mọi người vô cùng cảm kích, nhưng lại không biết nên nói cái gì.

Hơn nữa bên cạnh đại nho này còn có một tiểu cô nương rất xinh đẹp, khoảng chừng 15-16 tuổi, nàng đánh giá Thẩm gia, nói: “Đây là nhà của Thẩm sư huynh sao, quả nhiên rất nghèo.”

Bà nội Thẩm nói: “Điều kiện nhà nông có hạn.”

Trương đại nho bất đắc dĩ lớn tiếng quát: “Oánh Oánh, không được vô lễ, mau xin lỗi đi.”

Trương Oánh Oánh mím môi nói: “Con biết rồi ông nội.” Sau đó ngoan ngoan xin lỗi người Thẩm gia, không có vẻ gì là không cam lòng, hay tức giận vì phải xin lỗi người nhà nông.

Người Thẩm gia nào dám trách tội, đây chính là sư phụ của Thẩm Gia Văn, giúp Thẩm Gia Văn có thể thi đậu cử nhân, làm Thẩm gia thay hình đổi dạng.