Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại

Chương 597: Thanh Vân Chí (33)




Edit: Kim

Trương Oánh Oánh rất tò mò về nữ đại phu này, nàng nhìn phòng khám giản dị đơn sơ bằng vẻ mặt tò mò.

Nhưng cũng hỏi ý kiến của chủ nhân trước.

Nam Chi gật đầu, “Được nha.”

Trương Oánh Oánh vừa lật ra, đã bị bạo kích, đoán chừng là vì chữ viết quá xấu, nhưng nàng cũng không có chế giễu, mà là nói: “Ta đưa cho ngươi mấy cây bút và mực tốt, đây cũng coi như là y thư, nhưng chữ quá xấu.”

“Ta cũng có một ít bảng chữ mẫu, ngươi cầm đi luyện chữ đi.”

Vốn là một nữ tử xuất thân bần hàn, có thể biết chữ, cho dù là làm đại phu cũng khá tốt.

Đều nói nữ tử không có nam nhân thì không thể sống được, nhưng trên thực tế, không phải có không ít người đọc sách được nữ tử nuôi dưỡng mà thành sao?

Không phải là nữ tử không thể tự nuôi sống chính mình, mà là nữ tử sẽ không nhận được sự giúp đỡ từ ai khác ngoài cha và trượng phu của mình.

Nam Chi lập tức nói lời cảm tạ, “Cảm ơn tỷ tỷ, ta nhất định sẽ chăm chỉ luyện chữ.”

“Ta luyện chữ xong rồi, sẽ chăm chỉ luyện y thuật, sau này tỷ tỷ có cảm thấy không thoải mái có thể đến tìm ta, con người là ăn ngũ cốc, sẽ luôn có chỗ không thoải mái.”

Các tỷ tỷ đều thật tốt, đều thích tặng đồ, tỷ tỷ là người tốt!

Vẻ mặt luôn khắc nghiệt của Trương Oánh Oánh dịu lại, “Sau này ta sẽ tới tìm ngươi.”

Trương Oánh Oánh xem sách, nhìn thấy một ca bệnh, nàng chỉ vào sách hỏi Nam Chi: “Ta có thể chép lại phương thuốc này không?”

“Bà nội ta vẫn luôn bị căn bệnh này hành hạ, có thể giảm bớt một chút là tốt rồi.”

Nam Chi không chút suy nghĩ gật đầu, “Tỷ chép đi.”

Trương Oánh Oánh trợn trắng mắt nhìn Nam Chi, “Ngươi cứ như vậy mà cho ta chép.”

Nam Chi kinh ngạc, “Không phải tỷ muốn chép à, không phải bà nội tỷ bị bệnh sao?”

“Tài nghệ không nên dễ dàng tiết lộ ra bên ngoài, ngươi cứ như vậy mà cho ta chép, ngươi không đưa ra yêu cầu gì sao?”

Trương Oánh Oánh có chút hận rèn sắt không thành thép, giống như đang nhìn một ngốc bạch ngọt, “Nếu ai tới đây cũng yêu cầu ngươi, ngươi đều cho sao, lỡ có người có ý đồ xấu thì phải làm sao bây giờ?”

Nam Chi thản nhiên đáp, “Không phải còn có Thẩm Gia Văn sao, ta đi nhờ hắn giúp.”

Có công cụ hình người tại sao lại không sử dụng nha?

Cho dù có là rác rưởi, đặt đúng chỗ cũng có thể là kho báu.

Không có rác rưởi, chỉ có đặt sai vị trí.

Trương Oánh Oánh:……



Nàng không còn lời nào để nói.

Nam Chi còn nói thêm: “Hơn nữa, tỷ tỷ còn đưa đồ cho ta, ta cũng nên đưa cho tỷ cái gì đó.”

Trương Oánh Oánh thở dài nói: “Trên thế gian này, không thể dựa vào ai cả, ngươi dựa vào Thẩm Gia Văn, người ta cũng có thể trở mặt không quen ngươi.”

Nam Chi chỉ nói: “Có thể dựa vào thì dựa, không thể dựa được thì không dựa nữa.”

“Nếu thứ này được truyền đi, mọi người đều biết cách chữa bệnh, đau đớn sẽ giảm bớt, kiếm tiền là giải quyết khó khăn cho người khác, là thù lao của người khác cho chúng ta.”

Tiền không phải là kiếm được, mà là người khác khen thưởng ngươi vì đã giúp mọi người giải quyết khó khăn của họ.

Trương Oánh Oánh chỉ nói: “Không biết ngươi ngây thơ ngốc nghếch, hay là có y đức của người hành nghề y.”

Nam Chi dõng dạc, “Đương nhiên là có y đức rồi.”

Trương Oánh Oánh sao chép lại, cất đi, nói với Nam Chi: “Nếu thật sự có tác dụng, bà nội ta nhất định sẽ thưởng cho ngươi.”

Nam Chi gật đầu.

Cuộc trò chuyện giữa Trương đại nho và Thẩm Gia Văn cũng đã kết thúc, nhìn thấy vẻ mặt hài lòng của Trương đại nho, Trương Oánh Oánh ghen tị đến mức xanh cả mặt, nghiến răng nghiến lợi.

Trương Oánh Oánh không nghen tỵ vì Thẩm Gia Văn học giỏi, đầu óc thông minh, mà là nàng có chút ghen tỵ bởi vì Thẩm Gia Văn là nam nhân.

Bởi vì là nam nhân, hắn có rất nhiều lựa chọn, nhưng một nữ nhân, cũng chỉ có một lựa chọn, đó là gả chồng sinh con.

Làm người ta không cam lòng tới cỡ nào!

Trương Oánh Oánh mặt không cảm xúc nói với Trương đại nho: “Ông nội, trời không còn sớm nữa, bà nội cũng bắt đầu lo lắng cho chúng ta rồi.”

Trương đại nho không chú ý tới tâm trạng khác lạ của cháu gái, nói lời tạm biệt với Thẩm Gia Văn, Thẩm Gia Văn đi tiễn.

Trương Oánh Oánh cười giả tạo nói: “Su huynh, huynh đừng đi theo nữa, chúng ta có thể tự đi.”

Thẩm Gia Văn đã quen với thái độ của Trương Oánh Oánh, Trương Oánh Oánh không thích hắn, nàng không thích mấy đệ tử của ân sư, đặc biệt là không thích hắn nhất.

Ngay sau đó, Trương Oánh Oánh quay đầu lại, nụ cười trên mặt chân thành hơn một chút, “Lát nữa trở về ta sẽ sai người mang đồ tới đây.”

Nam Chi gật đầu, trên mặt mang theo nụ cười: “Cám ơn tỷ tỷ, ta sẽ sử dụng đồ của tỷ thật tốt.”

Trương Oánh Oánh đỡ ông nội lên xe ngựa, quay sang nói với Nam Chi: “Ta đi đây.”

Nhưng đối với Thẩm Gia Văn lại không thèm liếc lấy một cái.

Vị sư muội này luôn có thái độ không tốt đối với các sư huynh, ánh mắt có chút quái dị, mọi người đều nói tiểu sư muội có tính tình quái dị.

Nhưng Thẩm Gia Văn cảm nhận được, sư muội có chán ghét hắn.

Nhưng, thái độ của nàng với Hương Châu lại thật ôn hòa, năng lực giao tiếp của Hương Châu thực sự là một điều bí ẩn!

Mãi đến khi xe ngựa đi khuất, Thẩm Gia Văn mới hỏi: “Ngươi đã nói gì với muội ấy vậy?”



Nam Chi: “Chuyện của nữ tử, huynh chớ quản.”

Lúc cần ngươi giúp đỡ ngươi có mặt là được, lúc không cần ngươi, đừng có hỏi nhiều, ta có kết bạn với ai cũng không liên quan đến ngươi.

Thẩm Gia Văn:……

Thôi mặc kệ, mặc kệ.

Nhưng mà có chút tò mò, Hương Châu lại có thể khiến một người có ánh mắt cao hơn đầu như Trương Oánh Oánh đối xử dịu dàng.

Cho dù là một nam tử tài hoa, Trương Oánh Oánh cũng chỉ bĩu môi, nếu không phải là cần duy trì hình tượng thục nữ, nói không chừng còn trợn trắng mắt.

Nhưng mà Thẩm Gia Văn vẫn cảnh báo một phen, “Muội ấy là một nữ tử rất cao ngạo, thời điểm ngươi tiếp xúc với muội ấy, phải chú ý tới lời nói của mình.”

Nam Chi kỳ quái liếc nhìn Thẩm Gia Văn, “Ta cảm thấy huynh nói sai rồi, Trương tỷ tỷ rất dễ gần.”

Thẩm Gia Văn:……

Rốt cuộc là ngươi có bao nhiêu hảo tỷ muội!

Nam Chi lại đâm một nhát đao, “Nếu Trương tỷ tỷ có thái độ không tốt với huynh, hơn phân nửa là tỷ ấy ghét huynh, huynh đã làm ra chuyện gì đó khiến tỷ ấy chán ghét.”

Nói chuyện với người mình ghét, làm sao có thái độ tốt được.

Nhưng không phải Thẩm Gia Văn luôn chiếm được cảm tình của nữ tử sao?

Tại sao khi Trương tỷ tỷ nhắc đến Thẩm Gia Văn, lại âm dương quái khí kêu ‘ca ca’.

Thẩm Gia Văn:……

Ngươi và Trương Oánh Oánh nói chuyện hợp đúng là bình thường, các ngươi nói chuyện đều đâm đao vào ngực người khác.

Bà nội Thẩm nhỏ giọng hỏi Thẩm Gia Văn: “Sư phụ ngươi đưa cháu gái tới đây làm gì?”

Thẩm Gia Văn chỉ nói: “Cháu gái của ân sư không giống nữ tử bình thường, muội ấy là đệ tử sư phụ mang theo bên cạnh dạy dỗ, không bị trói buộc như nữ tử bình thường, thường xuyên đi đi lại lại, du ngoạn dân gian.”

Bà nội Thẩm ồ một tiếng, xem ra là không có tâm tư gì.

Bà nội Thẩm nhìn cháu trai lớn, trong lòng thực sự lo lắng cho hôn sự của cháu trai, từ chối hết người này tới người khác, rốt cuộc là muốn tìm nữ tử như thế nào!

Nam Chi nghĩ thầm, nếu Thẩm Gia Văn cưới Trương tỷ tỷ, hoàng đế cũng không dám để cháu gái của một đại nho sĩ là thiếp đi.

Nhưng Trương tỷ tỷ không thích Thẩm Gia Văn đâu.

Bà nội Thẩm thở dài một tiếng, “Chuyện hôn sự của ngươi phải làm thế nào mới tốt đây?”

“Nữ tử có đọc nhiều sách cũng vô dụng!

Không có tác dụng gì, đọc chỉ lãng phí thời gian, không có lợi trước mắt, nuôi nữ tử chính là cho nhà người khác tiền, khi còn nhỏ cần nhà mẹ đẻ nuôi lớn, tới khi có thể làm việc rồi, lại đến nhà người khác.