Edit: Kim
Thời điểm Thẩm Gia Văn ra khỏi trường thi, sắc mặt trắng xanh giống như một con quỷ bệnh lao, chật vật không nói nên lời.
Nam Chi cảm thấy hoàng đế thật sự rất thích Thẩm Gia Văn, thân thể Thẩm Gia Văn không tốt, nhưng hoàng đế vẫn gả con gái của mình cho Thẩm Gia Văn.
Quá trình điều dưỡng trước đó vẫn có hiệu quả, lần này Thẩm Gia Văn không đổ bệnh, nhưng mà tinh thần cũng yếu đi, trở về nằm một ngày đã khỏe lại.
Nam Chi hỏi Thẩm Gia Văn: “Huynh còn về nhà không?”
Trong cốt truyện, Thẩm Gia Văn không về nhà, là Thẩm gia đi tới kinh thành, sau khi được hoàng đế chọn làm phò mã, Thẩm Gia Văn liền tới Hàn Lâm Viện biên soạn sách.
Sau đó, lại từng bước leo lên trên, trở thành quyền thần của một thế hệ, là người được viết vào sử sách.
Cuộc đời của Thẩm Gia Văn chính là một truyện sảng văn viết in hoa.
Thẩm Gia Văn hỏi: “Làm sao vậy?”
Nam Chi nói: “Ta muốn trở về, không biết trong nhà thế nào rồi.”
Thẩm Gia Văn kinh ngạc, “Gấp gáp như vậy, chờ ta có kết quả đã rồi nói sau.”
Nam Chi ồ một tiếng, không mấy hứng thú, Thẩm Gia Văn hỏi: “Không thích kinh thành sao, không phải kinh thành rất náo nhiệt sao?”
Nam Chi không nói gì, ta thích, nhưng Hương Châu không thích nơi này.
Dưới chân thiên tử, tốc độ làm việc của các quan viên rất nhanh chóng, kết quả kỳ thi rất nhanh đã có rồi, Thẩm Gia Văn trở thành tiến sĩ, thành danh trước hai mươi tuổi, mấy ngày sau còn phải tham gia thi đình.
Trương Oánh Oánh ghen ghét đến mức khuôn mặt cũng trở nên vặn vẹo, cho dù Trương Oánh Oánh đã tìm được con đường mà mình muốn đi, nhưng đi trên con đường này cũng là vì không còn cách nào khác, lùi bước sẽ là không còn đường để đi
Nào giống nam tử, giống như Thẩm Gia Văn, có thể trả thù cho chính mình.
Ghen ghét gặm nhấm tâm Trương Oánh Oánh.
Cũng không biết đến khi nào, nữ tử mới có được một vị trí nhỏ.
Tuy nói trong lòng Trương Oánh Oánh ghen ghét, nhưng cũng không cố tình đi đến trước mặt Thẩm Gia Văn gây rắc rối, nói một chút lời chanh chua ảnh hưởng tới tâm trạng của Thẩm Gia Văn.
Suy cho cùng Thẩm gia đã bỏ ra rất nhiều công sức và tiền bạc mới nuôi ra được một Thẩm Gia Văn, thật sự là hy sinh toàn bộ gia đình.
Nếu nàng thật sự gây ra vấn đề gì, sẽ là thù hận không chết không ngừng.
Thẩm Gia Văn tham gia thi đình, nhìn thì rất bình tĩnh, nhưng thực tế lại rất căng thẳng, Nam Chi đưa cho Thẩm Gia Văn một ít thuốc viên nâng cao tinh thần, hắn ăn xong, khuôn mặt đã nhăn thành một đoàn.
Thẩm Gia Văn ăn một viên, trước mắt choáng váng, lưỡi tê rần, hắn nói thẳng: “Thứ này không thể ăn trong kỳ thi đình được, đây là thứ gì?”
Cảm giác choáng váng khủng bố như vậy, là được làm ra từ vật tà môn nào.
Không cẩn thận làm ra hành động thất lễ nào trước chính điện, bao công sức vất vả đọc sách sẽ mất trắng.
Nam Chi nói: “Là bỏ thêm chút hoàng liên, huynh vẫn còn choáng váng sao?”
Thẩm Gia Văn:……
Trước khi đi, Thẩm Gia Văn nói: “Ngươi yên tâm, sau này ngươi hành nghề y có sảy ra vấn đề gì, ta nhất định sẽ không mặc kệ ngươi.”
Đây là một lời hứa.
Miễn là không làm chết người.
Với y thuật của Hương Châu, muốn làm chết người cũng không dễ.
Nam Chi gật đầu: “Được.” Ta chính là đang chờ câu nói này.
Tại sao lại phải quan tâm đến ngươi, đó là sợ sau này Hương Châu hành nghề y có gặp rắc rối, không có ai bảo vệ nàng.
Thẩm Gia Văn gật đầu, “Ngươi hiểu là tốt, nhưng ngươi cũng đừng ỷ có người dựa đẫm liền làm bậy.”
Trương Oánh Oánh ở một bên cuối cùng không thể nhịn được nội tâm khắc nghiệt, mỉa mai nói: “Huynh còn chưa thi đình đâu, đã cảm thấy mình có thể làm được rồi, còn muốn che chở người khác, huynh cũng thật là ghê gớm.”
Nếu xảy ra vấn đề gì, không thể thi đậu, xem ngươi mất mặt thế nào.
Thật cuồng vọng.
Thẩm Gia Văn gật đầu, đồng tình với lời của Trương Oánh Oánh, “Sư muội nói đúng.”
Trương Oánh Oánh:……
Con mẹ nó ghét nhất cái thái độ này của Thẩm Gia Văn, nhìn thì như khoan hồng độ lượng không so đo, nhưng trên thực tế là lười phản ứng lại, chết tiệt, thật bực bội.
Thẩm Gia Văn đi rồi, Trương Oánh Oánh nói với Nam Chi: “Thẩm Gia Văn thật đáng ghét, ngươi có biết hắn có tâm tư gì không, đã biến ngươi thành muội muội, bây giờ lại đối xử tốt với ngươi.”
Trương Oánh Oánh giống như gà mái bảo vệ đàn con, nói với Nam Chi: “Ngươi không được để nam nhân lừa.”
Nam Chi dạt dào đắc ý nói: “Ta sẽ không bị lừa, không ai có thể lừa được ta.”
Ta chính là người có hệ thống ca ca.
Ta có thể bị lừa, nhưng hệ thống ca ca rất thông minh.
Trương Oánh Oánh nhìn Hương Châu dạt dào đắc ý, cũng mỉm cười nói: “Ta biết Hương Châu thông minh sẽ không bị nam nhân lừa, chút tình yêu tầm thường rẻ mạt đó sao có thể lừa được ngươi.”
Nam Chi:???
Tình yêu rẻ mạt gì?
Yêu, cái gì yêu?
Nam Chi muốn rời khỏi kinh thành, chuẩn bị ăn hết những món ngon ở kinh thành một lần.
Trương Oánh Oánh cũng rất vui vẻ, cùng Nam Chi dạo phố ăn uống, cảm nhận được niềm vui giữa tỷ muội khuê mật.
Nàng quay đầu lại nhìn Hương Châu đang gặm kẹo hồ lô, nghĩ thầm, nếu sống cùng Hương Châu, là có thể làm được những chuyện mình muốn, mà không phải làm cái gì mà giúp chồng dạy con, làm những chuyện trong giới hạn của thế nhân.
Nam Chi quay đầu nhìn Trương Oánh Oánh, nghiêng nghiêng đầu, đưa kẹo hồ lô tới trước mặt Trương Oánh Oánh, cười nói: “Tỷ tỷ, tỷ ăn đi.”
Trương Oánh Oánh đối diện với đôi mắt trong veo của cô, trong lòng đột nhiên cảm thấy hoảng hốt, nàng cúi đầu cắn một viên kẹo hồ lô, vừa chua vừa ngọt, trong lòng dâng lên một niềm vui sướng, cảm thấy chuyện trên thế gian, cái gì mà ghen ghét, cái gì mà thân phận, đều không quan trọng.
Trương Oánh Oánh cắn kẹo hồ lô, đột nhiên nói với Nam Chi: “Hương Châu, ta rất vui khi được quen biết ngươi.”
Nam Chi cũng nói: “Quen biết tỷ, ta cũng rất vui.”
Nam Chi cảm thấy, mình gặp được tỷ tỷ cũng rất tốt.
Nụ cười trên mặt Trương Oánh Oánh không thể kiềm chế được, nàng vươn tay nắm lấy tay Nam Chi, đi về phía trước, “Ta biết ở kinh thành có một tửu lầu bán đồ ăn rất ngon, ta đưa ngươi đi ăn.”
Nam Chi gật đầu, “Được nha, được nha…….”
Thẩm Gia Văn ở đại điện múa bút thành văn, mà Nam Chi và Trương Oánh Oánh lại vui vẻ thưởng ngoạn, sống cuộc sống rất thoải mái.
Hoàng đế còn đặc biệt thích đùa dai, không yên ổn ngồi trên ngai vàng, mà là di chuyển khắp nơi, đi tới nơi nào, là dừng lại ở sau lưng học sinh, cho người ta áp lực tâm lý rất lớn.
Những người này đều là những người lần đầu tiên được diện thánh, hoàng đế bây giờ là người có quyền cai trị tối cao trong xã hội phong kiến, kẻ có thể làm mưa làm gió, có thể nâng người ta lên thiên đường, cũng có thể đẩy người ta xuống địa ngục, đang đứng sau lưng bọn họ.
Có một số học sinh tinh thần không vững, bút loạn cả lên, chữ viết hỏng bét.
Hoàng đế không nói gì, lặng lẽ bước đi, để lại học sinh mờ mịt nhìn bài thi của mình, hồn siêu phách lạc, sắc mặt trắng bệch.
Vất vả nhiều năm, cứ như vậy mà cái gì cũng không còn.
Có thể thấy được, nỗ lực nhiều năm của ngươi ở trong mắt người khác, là thứ đồ dễ dàng phá hủy như trở bàn tay.
Hoàng đế đứng trước mặt Thẩm Gia Văn, sắc mặt Thẩm Gia Văn tối sầm lại, ngửi thấy mùi hương nồng đậm chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, đột nhiên lại nhớ tới viên thuốc vừa chua vừa đắng kia.
Hương Châu luôn thích làm ra mấy thứ kỳ lạ.