Edit: Kim
Trên đường trở về, tốc độ đi đường của Nam Chi và Trương Oánh Oánh chậm hơn rất nhiều, trên đường đi còn tranh thủ chữa trị cho một số phụ nhân, thậm chí còn bắt gặp người sắp sinh con, hai người còn phải đỡ đẻ.
Dọc đường đi lại rất vui vẻ, trên mặt Trương Oánh Oánh mang theo ý cười, nàng nói: “Ta cảm thấy làm chuyện này rất có ý nghĩa, trên đời này không có ai để ý tới nữ tử, nhưng đều là nữ tử, có thể vì nữ tử mà làm chút chuyện, đã là rất tốt rồi.”
Phụ nhân bị bệnh uống thuốc của các cô, trải qua quá trình điều trị của các cô, ốm đau giảm bớt, cảm thấy dễ chịu hơn một chút, là chuyện đáng mừng nhất.
Nhưng không phải lần nào cũng gặp được người hiểu lý lẽ, hai người còn bị truy đuổi khắp nơi.
Sau khi chạy thoát, Trương Oánh Oánh cười ha hả, nói với Nam Chi: “Là bởi vì quá khổ, cho nên bọn họ mới làm như vậy.”
Trương Oánh Oánh đều đứng ở góc độ rất cao mà nhìn người ngang ngược vô lý, hoàn toàn không so đo.
Nam Chi dựng ngón tay cái với Trương Oánh Oánh, “Đều nói người đọc sách là thánh nhân, người như tỷ cũng là thánh nhân.”
Trương Oánh Oánh chỉ nói: “Ta không phải thánh nhân gì cả, ta cũng chỉ là người thực hiện khát vọng và lý tưởng thay các nàng mà thôi.”
Hai cô nương bị phơi nắng đen nhánh, trên đường cũng gặp phải người có ý đồ xấu, bị Nam Chi đánh một trận.
Hai người mãi không trở về nhà, Thẩm Gia và Trương gia đều phái người đi tìm, không chịu về nhà là thế nào.
Đặc biệt là Trương Oánh Oánh, tuổi lớn, đã tới lúc nên thành thân, bằng không lớn tuổi hơn nữa, sẽ trở thành đại cô nương.
Mẹ Trương Oánh Oánh nhìn thấy con gái đang giả làm tiểu tử, thiếu chút nữa đã ngất đi, vốn dĩ tưởng rằng cho nàng ăn chút khổ, nàng sẽ biết khó mà trở về, kết quả nàng lại thích thú, thậm chí còn không về nhà.
Có nói cái gì thì lần này cũng phải thành thân.
Nhưng Trương Oánh Oánh cương quyết không thành thân, nàng vừa mới tìm được một việc mình có thể phấn đấu, thứ xoa dịu trái tim xao động của nàng.
Mẹ Trương Oánh Oánh lo lắng đến mức bật khóc, chưa từng gặp ai cứng đầu như vậy, còn là con gái của mình, là làm người ta tuyệt vọng đến mức nào.
Mẹ Trương Oánh Oánh tới tìm Nam Chi, nhờ Nam Chi giúp khuyên Trương Oánh Oánh.
Nam Chi:……
Ta phải khuyên như thế nào!
Thời điểm Trương tỷ tỷ xem bệnh cho người ta rất vui vẻ nha, trong mắt như có vì sao sáng lấp lánh.
Nam Chi trầm mặc không nói lời nào, mẹ Trương Oánh Oánh ý thức được một chuyện, hỏi Nam Chi: “Người nhà ngươi không tìm nhà chồng tốt cho ngươi sao?”
Nam Chi:……
Không có đâu!
Mẹ Trương Oánh Oánh chợt nhận ra, có lẽ là Hương Châu này dạy hư con gái, liền ngăn cản Nam Chi qua lại với Trương Oánh Oánh.
Chuyện này làm Trương Oánh Oánh rất tức giận, việc này không liên quan đến Hương Châu, cho dù không có Hương Châu, cuộc sống của nàng vẫn sẽ như vậy.
Cho dù có gả cho người, đoán chừng cũng không hạnh phúc.
Không phải là đoán chừng, mà là chắc chắn sẽ không hạnh phúc.
Trong lòng nàng như có một ngọn lửa, ngọn lửa thống khổ không ngừng thiêu đốt nàng, khiến nàng đau đớn tuyệt vọng.
Nhưng người Trương gia sẽ không để Trương Oánh Oánh tùy ý làm xằng làm bậy, bọn họ nhốt Trương Oánh Oánh lại, cần phải thành thân.
Nhưng Trương Oánh Oánh quyết không khuất phục, trực tiếp tuyệt thực không ăn cơm, nhìn dáng vẻ là muốn làm mình chết đói.
Cha Trương Oánh Oánh mạnh mẽ lên án Trương Oánh Oánh là đồ bất hiếu, mẹ Trương Oánh Oánh cầu xin Trương Oánh Oánh cố kỵ vì người nhà một chút.
Thanh danh của Trương gia, danh tiếng làm quan của cha ngươi, thanh danh đại nho sĩ của ông nội ngươi, còn có toàn bộ nữ quyến của Trương gia, nữ tử Trương gia, bởi vì ngươi mà khó nói đến việc hôn nhân.
Người sống trên thế giới này, không riêng gì sống cho mình, ngươi còn có cha mẹ, có gia tộc, không thể ích kỷ như vậy, không thể làm bất cứ điều gì mình muốn mà không quan tâm đến người khác.
“Con rốt cuộc là con, hay là một đồ vật tồn tại vì người khác?”
“Mẹ, con cũng chỉ không giống người khác mà thôi, chẳng lẽ thế gian này không chấp nhận được một người hơi khác biệt như con sao, cứ như vậy mạt sát con, muốn biến con giống với tất cả mọi người.”
Mẹ nàng hận rèn sắt không thành thép nói: “Giống nhau thì có gì không tốt, muốn khác biệt phải trả cái giá rất đắt.”
Trương Oánh Oánh: “Nếu con nguyện ý trả cái giá này thì sao?”
Mẹ nàng: “Chúng ta không thể, chúng ta không thể trả cái giá này, con không chỉ có một mình con.”
Nói không thông, Trương Oánh Oánh từ bỏ.
Ban đêm, ngoài cửa sổ vang lên tiếng gõ, thịch thịch thịch rất có tiết tấu, “Trương tỷ tỷ, là ta.”
Nam Chi trèo tường vào gặp Trương Oánh Oánh.
Trương Oánh Oánh không ăn cơm, cả người không có sức lực từ trên giường bước xuống, mở cửa sổ ra, nhìn thấy Nam Chi thì nở nụ cười, “Sao ngươi lại tới đây?”
Nam Chi lấy bánh bao còn nóng hổi trong lòng ra, đưa cho Trương Oánh Oánh, “Tỷ ăn đi, đừng để đói bụng.”
Đói bụng rất khó chịu nha!
Nam Chi làm nhiều chuyện như vậy là vì muốn lấp đầy bụng, Trương tỷ tỷ còn tự làm mình đói bụng.
Nam Chi khuyên nhủ: “Tỷ tỷ không thể chết đói, người chết rồi cái gì cũng không còn, tỷ có muốn làm cái gì, chết rồi cũng không thể làm được.”
Trương Oánh Oánh ừ một tiếng, ăn hết mấy cái bánh bao, mới cảm thấy có chút sức lực, nàng có chút tuyệt vọng nói với Nam Chi: “Nếu ta không làm như vậy, bọn họ sẽ không thỏa hiệp.”
Người nhà dùng đủ mọi lý do cùng đại nghĩa đè ép lên người nàng, làm nàng thỏa hiệp.
Nàng không muốn thỏa hiệp, mà người nhà cũng không thỏa hiệp.
Trương Oánh Oánh có chút bi quan nói: “Ta được gia tộc che chở lớn lên, hưởng thụ cuộc sống mà gia tộc mang lại, nhưng tới thời điểm cần đền đáp, ta lại muốn làm chuyện ta thích, đi ngược lại với gia tộc.”
“Có lẽ gia tộc sẽ vì thanh danh, mà để ta chết vinh.”
Chết vinh có rất nhiều loại, bệnh chết, vô thanh vô thức mà chết.
Nam Chi nghe Trương Oánh Oánh nói như vậy, cũng không biết nên làm cái gì bây giờ, cô suy nghĩ một lúc, nói: “Vậy tỷ tỷ thành thân đi.”
Trương Oánh Oánh nhìn Nam Chi, có chút bi thương nói: “Thành thân, ta sẽ không còn là Trương Oánh Oánh, ta sẽ là thê tử của ai đó, sau đó là mẹ của ai đó, làm một phu nhân, ta sẽ không thể xem bệnh cho người khác.”
“Hương Châu, chúng ta sẽ không bao giờ có thể cùng làm những việc chúng ta muốn làm, chúng ta sẽ càng lúc càng xa nhau.”
Nam Chi trầm mặc, gãi gãi đầu, một lúc lâu sau mới nói: “Tỷ tỷ, nhưng phải làm sao bây giờ, ta không muốn rời xa tỷ.”
Trương Oánh Oánh lắc đầu, “Ta không có lựa chọn nào khác, có lẽ nếu ta không đi theo bên cạnh ông nội, ta sẽ giống những nữ tử khác, lớn lên tới lúc thành thân, liền thành thân, làm một hiền thê lương mẫu, giúp chồng dạy con.”
Thậm chí, Trương Oánh Oánh cũng cảm thấy có phải mình đã quá mức phản nghịch, quá kiêu ngạo, là một người ích kỷ như mẹ nói.
Trương Oánh Oánh cắn răng, đôi mắt đỏ bừng, “Nhưng mà, ta lại không cam lòng, ta rất không cam lòng.”
Nam Chi lau nước mắt cho Trương Oánh Oánh, “Tỷ tỷ đừng khóc, sẽ có cách mà, nhất định sẽ có cách.”