Edit: Kim
Thẩm Gia Văn viết thư, Nam Chi ở bên cạnh chờ, viết xong Nam Chi cầm lấy lá thư, nói với Thẩm Gia Văn một tiếng cảm ơn rồi chuẩn bị rời đi.
Thẩm Gia Văn kinh ngạc, “Ngươi đi gấp như vậy sao, trời đã sắp tối rồi, nghỉ ngơi một chút rồi hẵng đi.”
Nam Chi nhìn trời, có chút do dự, “Tỷ tỷ còn đang chờ ta, tỷ tỷ ngay đến cơm cũng không ăn, ta sợ tỷ ấy đói lả.”
Thẩm Gia Văn:……
“Quan hệ giữa ngươi và muội ấy lại tốt như vậy?” Ngay cả tỷ muội ruột thịt cũng chưa chắc đã được như thế.
Nam Chi đương nhiên nói: “Bởi vì tỷ tỷ rất tốt với ta.”
Thẩm Gia Văn không nói gì, Nam Chi ở lại phủ công chúa dùng bữa tối, sau đó đi tìm quán trọ để ngủ, không có ở lại phủ công chúa.
Không muốn ở cùng dưới một mái nhà với Thẩm Gia Văn và công chúa Ninh Bình.
Công chúa Ninh Bình có chút kinh ngạc vì sự thức thời của Hương Châu, nàng giữ người lại nói: “Không cần phải tới quán trọ, ở trong phủ đi, có chuyện gì, chúng ta cũng có thể chăm sóc ngươi.”
Nam Chi xua tay cự tuyệt, “Không cần đâu.” Sau đó xách tay nải lên đi rồi.
Nhìn bóng lưng không hề có một chút lưu luyến.
Bây giờ công chúa Ninh Bình đã tin, Hương Châu hoàn toàn không có chút cảm giác nào với Thẩm Gia Văn, nhưng Thẩm Gia Văn thì không biết.
Sau khi Hương Châu tới đây, Thẩm Gia Văn luôn trò chuyện cùng Hương Châu, không hề quan tâm tới những việc khác.
Công chúa Ninh Bình suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn lên tiếng hỏi: “Nàng tới đây có chuyện gì vậy?”
Thẩm Gia Văn không muốn nói về chuyện nhà của ân sư, nhưng hắn nhìn công chúa, ý thức được mình và công chúa đã là phu thê, nói cho công chúa mọi chuyện là điều tất yếu.
Thẩm Gia Văn kể lại toàn bộ chuyện Hương Châu đến tìm mình nhờ giúp đỡ cho công chúa biết.
Công chúa Ninh Bình nghe xong, rơi vào trầm mặc, một lát sau mới nói: “Trương Oánh Oánh không muốn thành thân, làm một đại phu cả đời?”
Làm sao có khả năng này, ngay cả nàng, thân làm con gái của hoàng đế, đều phải gả cho người, mọi người đều cho rằng là nữ tử đều nên thành thân gả chồng.
Cho dù là con gái của hoàng đế.
Nhưng bây giờ, có một nữ tử có thể không thành thân, làm những việc mình muốn.
Trong lòng công chúa Ninh Bình rất phức tạp, thậm chí là có một tia ghen ghét, Trương Oánh Oánh có thể nói với người nhà, thậm chí là tìm người giúp đỡ, mà nàng làm công chúa, lại không thể nói ra suy nghĩ không muốn gả chồng.
Cho dù là nói đùa với phụ hoàng những lời này, phụ hoàng cũng là khoan dung lại mang theo uy nghiêm nói: “Nào có chuyện nữ tử lại không gả chồng.”
Công chúa Ninh Bình hỏi: “Người nhà chàng đã có tính toán gì cho Hương Châu chưa?”
Hương Châu cũng đã tới tuổi nên thành thân.
Công chúa Ninh Bình nói: “Ta có thể giúp nàng để mắt tới vài tú tài.”
Công chúa Ninh Bình nói lời này mang theo chút ý muốn thăm dò, dưới ánh đèn, đánh giá sắc mặt trượng phu.
Thẩm Gia Văn không chút suy nghĩ nói: “Không cần nhọc lòng cho muội ấy.”
Trong lòng công chúa Ninh Bình trầm xuống, nhưng sắc mặt không thay đổi, nói: “Ý của chàng là gì, chẳng lẽ người nhà đã tìm được cho nàng rồi?”
Thẩm Gia Văn nói: “Không phải, muội ấy không muốn thành thân, muội ấy muốn lập nữ hộ, tự nuôi sống chính mình, xem bệnh cho người trong thôn.”
Công chúa Ninh Bình nhướng mày, “Như vậy sao, sau này nàng sẽ sống ở trong thôn sao?”
Thẩm Gia Văn gật đầu, “Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, sau này sẽ ở trong thôn.” Ở trong thôn xưng vương xưng bá, bây giờ địa vị của Thẩm gia ở trong thôn rất cao, cuộc sống của Hương Châu rất tốt.
Công chúa Ninh Bình hơi yên tâm một chút, nói với Thẩm Gia Văn: “Vậy chàng mau giúp đi, nói một câu thôi cũng được, loại chuyện này, ta không tiện nói nhiều.”
Là con gái của hoàng đế, chuyện này cũng không có gì, nhưng nàng vẫn phải cẩn trọng lời nói của mình.
Thẩm Gia Văn gật đầu, “Ta đã viết thư cho ân sư, nhưng cũng chỉ có thể đến đó thôi.”
Chuyện này, Thẩm Gia Văn cũng không giúp được gì, hơn nữa, chuyện hôn nhân của một nữ tử, Thẩm Gia Văn không tiện nhúng tay nhiều.
Công chúa xoa xoa bụng, nói với Thẩm Gia Văn: “Thân thể của ta không thích hợp, chàng có thể ngủ ở phòng người khác, Bách Hợp là thị nữ bên cạnh ta, là một người rất hiểu quy củ.”
Đây là chuẩn bị thông phòng cho Thẩm Gia Văn, rốt cuộc thì bây giờ công chúa cũng đang mang thai, không tiện cùng Thẩm Gia Văn.
Cho dù là công chúa, ở thời điểm mang thai, vẫn phải vì trượng phu mà chuẩn bị nữ tử hầu hạ hắn.
Thẩm Gia Văn nhìn người vợ công chúa của mình, một lát sau mới nói: “Không cần, công chúa, ta phải nói với nàng một chuyện, thân thể ta bẩm sinh hư nhược, có rất nhiều đại phu, bao gồm cả Hương Châu đều đã nói, ta không được phóng túng chuyện nam nữ quá độ, bằng không sẽ chết sớm, không cần chuẩn bị cho ta những thứ này.”
Công chúa:……
Tuy rằng đây là một chuyện rất bi thương, nhưng công chúa vẫn rất muốn nói một câu, cơ thể yếu ớt thật là tốt!
Ninh Bình công chúa cười, “Ta biết rồi, sau này ta sẽ không chuẩn bị cho chàng nữa, rốt cuộc, không có gì quan trọng bằng thân thể, phụ hoàng coi trọng chàng, chàng phải chăm sóc thân thể thật tốt.”
Thẩm Gia Văn nhìn thấy công chúa vui vẻ, cũng không có phản bác, nàng vui vẻ là được.
Thẩm Gia Văn không muốn thời điểm xử lý công việc, còn phải xử lý chuyện hậu viện, nếu có thể làm công chúa vui vẻ, vậy làm đi.
Nói Thẩm Gia Văn rất thích công chúa, không phải, Thẩm Gia Văn là một người rất lý trí, hắn coi công chúa là đối tác, ở thời điểm tất yếu, có thể coi đối phương là bên A mà đối đãi.
Tôn trọng và bình đẳng là chuyện tất yếu phải có, như vậy mới có thể hợp tác vui vẻ.
Bởi vì cha của công chúa Ninh Bình là người có quyền thống trị Thẩm Gia Văn.
Hơn nữa, quả thật Thẩm Gia Văn cũng muốn bồi dưỡng cơ thể thật tốt.
Sáng sớm hôm sau, Nam Chi chuẩn bị lên đường, vẫn là Thẩm Gia Văn tới sớm, bằng không ngay đến cả dặn dò một câu cũng không được.
Thẩm Gia Văn vẫn nói câu kia: “Chuyện nhà người khác, chúng ta là người ngoài không nên xen vào, rất dễ trở thành thù, có lẽ ngươi có lòng tốt, nhưng những chuyện ngươi làm, đối với Trương gia mà nói, chính là tổn hại tới lợi ích của Trương gia.”
Nam Chi gật đầu, “Ta biết rồi, ta đều ghi nhớ.”
Nam Chi suy nghĩ một chút, lấy một cái hộp từ trong bọc ra, “Đây là lễ vật ta chuẩn bị cho cháu trai cháu gái.”
Là một chiếc vòng tay nhỏ bằng vàng, ngày hôm qua cô nhìn thấy công chúa Ninh Bình mang thai, khi đứa nhỏ này sinh ra, cô sẽ không có mặt ở kinh thành.
Thẩm Gia Văn nhận lấy, còn nói thêm: “Chờ chuyện này giải quyết xong, qua mấy tháng, ngươi lại đến kinh thành một chuyến, công chúa sinh con, ta hy vọng có ngươi ở bên cạnh nàng ấy.”
Nam Chi nghi hoặc nói: “Ta ở bên cạnh làm cái gì, bên cạnh công chúa có rất nhiều thái y và bà mụ.”
“Ta chỉ là một đại phu thôn dã, không lợi hại bằng thái y.”
Thẩm Gia Văn:……
Hình như đúng là không tới phiên Hương Châu nhọc lòng.
Nam Chi vội vàng lo lắng rời đi, cô vẫy tay với Thẩm Gia Văn, đảo mắt đã không còn thấy tăm hơi.
Thời điểm đi ngang qua phủ thành, Nam Chi đi gặp Sở tỷ tỷ, kết quả là Sở tỷ tỷ đã thành thân, ngươi đã không còn ở phủ thành.
Nam Chi đột nhiên cảm thấy đời người thật vô thường, lần trước gặp, tỷ tỷ còn nói sau này có thể sẽ không thể gặp lại nữa, cũng không thể trò chuyện giống như trước đây.
Lần trước viết thư, Sở tỷ tỷ cũng không nhắc đến chuyện thành thân.
Sau khi Trương Oánh Oánh thành thân, cũng sẽ như thế này.