Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại

Chương 622: Ánh Trăng Sáng (8)




Edit: Kim

Làm giáo viên nào có năng khiếu này, là thầy Lý tìm tới mấy kẻ nhàn rỗi, đưa cho bọn họ thuốc lá hoặc một ít tiền, nhờ bọn họ để mắt tới Thiện Tĩnh, nhìn thấy thì gọi điện thoại báo cho hắn biết.

Thầy Lý đã cố gắng hết sức giữ Thiện Tĩnh không rơi xuống đầm lầy, nhưng Thiện Tĩnh lại để mình càng ngày càng chìm sâu xuống đầm lầy, chung quy là cô không thể chịu đựng được.

Cũng may nửa đời sau còn có em trai chăm sóc, về phần Hứa Lạc, hắn như bốc hơi khỏi nhân gian, không bao giờ xuất hiện trong cuộc đời Thiện Tĩnh nữa.

Nhìn qua, Thiện Tĩnh là tự làm tự chịu, hoặc giống như lời Trịnh Quyên nói, vừa ngu ngốc vừa bướng bỉnh.

Rất nhiều lần, Thiện Tĩnh từ trong giấc mơ tỉnh lại, cảm thấy những chuyện đã trải qua giống như một cơn ác mộng, nhưng mà tất cả đều chân thật.

Thiện Dương nói với Nam Chi: “Chị, chị thích múa thì cứ múa đi, đừng có ngừng, đừng lo những chuyện khác, cha mẹ thế nào là chuyện của bọn họ.”

Đứa trẻ còn nhỏ như vậy lại có thể nói ra những lời này, hoặc là phát triển sớm, hoặc là đã trải qua rất nhiều chuyện không vui, nhưng vẫn có thể tự giải quyết.

Có người có đủ năng lực để tự giải quyết, lại có một số người không có đủ năng lực tự giải quyết.

Nam Chi gật đầu nói: “Cảm ơn em trai, chị thích múa, chị sẽ tiếp tục múa.”

Hu hu hu, múa đơn giản hơn làm bài nhiều, ta thích múa, ta yêu múa, múa làm ta vui sướng.

Thiện Dương hỏi: “Tên tiểu bụi đời không chịu học tập kia là loại người gì?”

Nam Chi suy nghĩ một chút, nói: “Chính là người xấu, mua một xiên thịt cũng phải ghi nợ.”

Thiện Dương lập tức nói: “Đó chính là người xấu thuần túy, hắn bắt nạt người khác, người như vậy làm sao có thể đối xử tốt với chị được?”

Một người không có tố chất đạo đức, trông chờ gì vào tinh thần trách nhiệm của hắn.

Thiện Dương nói: “Chị, chị đừng để bị mê hoặc, hắn ngay đến cả lòng tốt cũng không có, đi bắt nạt kẻ yếu, người không có lòng tốt sẽ không đối xử tốt với chị.”

Nam Chi gật đầu: “Đúng vậy, em nói đúng.”

Thiện Dương: “……Ngốc quá.”

Càng nhìn càng thấy chị gái ngốc.

Hắn quan sát chị gái thật kỹ, Nam Chi hỏi: “Em nhìn gì vậy?”

Thiện Dương nói thẳng: “Hình như chị đã thay đổi rồi.”

Nam Chi cười tủm tỉm, “Em nói đúng rồi, chị không phải là Thiện Tĩnh nha.”

Thiện Dương gật đầu, “Đúng vậy, đúng đúng, chị không phải là Thiện Tĩnh.”



Chị là đồ ngốc!

“Đứa trẻ vẫn còn đang múa sao?” Thiện Thành hỏi Trịnh Quyên vừa bước vào phòng ngủ, “Con bé vừa mới ăn cơm xong, múa lúc này sẽ đau bụng.”

Trịnh Quyên không phải là không biết vừa ăn cơm xong đã múa sẽ không tốt cho cơ thể, bụng sẽ đau, bà ngồi xuống trước bàn trang điểm, vừa tháo đồ trang sức xuống vừa nói: “Em chính là muốn nó đau một chút mới biết sợ.”

Thiện Thành không có ý kiến, chỉ nói: “Em kể cho anh nghe về tiểu bụi đời kia một chút đi, nếu cậu ta gây rắc rối gì nghiêm trọng, cứ trực tiếp báo cảnh sát đi”

Có thể sử dụng lực lượng tư pháp để đối phó với một tên bụi đời, không cần làm bẩn tay mình.

“Báo cảnh sát làm cái gì?” Trịnh Quyên quay đầu lại, trừng mắt nhìn Thiện Thành, “Báo cảnh sát sẽ làm lớn chuyện, để hàng xóm nhìn thấy, không biết sẽ bị chê cười thế nào đâu.”

“Loại chuyện này, suy cho cùng người thiệt thòi vẫn là bên nữ, em không muốn nhà chúng ta trở thành trò cười của người khác.”

Thiện Thành cũng không nói tới chuyện của con cái nữa, “Chuyện trong nhà em cứ xem mà làm, con gái đã tới tuổi này rồi, phải lo lắng nhiều một chút, em để ý thêm một chút.”

“Anh còn bận công việc, thật sự là hữu tâm vô lực.”

Trịnh Quyên nghe lời chồng nói, trong lòng vui mừng, mặt đỏ bừng, “Anh biết em vất vả là được rồi, mặc kệ thế nào, em vất vả như vậy cũng là vì cái nhà này.”

“Biết, biết, anh biết hết.” Thiện Thành nói.

Nam Chi xem thời gian, vừa qua ba tiếng, cô lập tức đi ngủ.

Ngày hôm sau, ăn uống no nê xong, cô theo thường lệ phải đi học, nhưng mà tâm trạng lại có chút nặng nề.

“Thiện Tĩnh, Thiện Tĩnh……”

Nam Chi vừa tới cổng trường, đã nhìn thấy mấy thiếu nữ dáng người thon dài, khí chất xuất chúng đang chạy về phía mình.

“Cậu không sao chứ, bây giờ trong trường đang đồn chuyện cậu bỏ trốn cùng Hứa Lạc, nói hai người sẽ ở bên nhau, không quay lại trường học nữa.”

Mấy người này đều là bạn của Thiện Tĩnh, cùng học múa, cùng nói về lý tưởng, thậm chí là cùng thi vào một trường.

Trong bốn người bạn này, có hai người tiếp tục múa, hai người cho dù không còn múa, cũng có cuộc sống vững vàng, cùng sự nghiệp đáng để phấn đấu.

Chỉ có Thiện Tĩnh, giống như một con chuột, sống cuộc sống bẩn thỉu không nhìn thấy ánh sáng.

Nam Chi nói thẳng: “Không phải đâu, tớ sẽ không ở bên Hứa Lạc, tớ muốn tiếp tục múa.”

Mấy người bạn thở phào nhẹ nhõm một hơi, “Thật tốt quá, chúng tớ biết mà, cha mẹ cậu không đánh mắng cậu chứ?”

Nam Chi không thèm để ý nói: “Không có đánh tớ, cảm ơn các cậu đã quan tâm, tớ rất vui.”

Trẻ con luôn bày tỏ tình cảm của mình một cách nồng nhiệt và chân thành nhất, Nam Chi nói như vậy, bốn cô gái đều rất vui mừng.



“Thật ra…” Một cô gái do dự nhìn Nam Chi, Nam Chi nói thẳng: “Lị Lị, cậu nói đi, chúng ta là bạn tốt.”

“Ngày hôm qua, mẹ cậu đến gặp chúng tớ.” Bốn cô gái nhìn nhau, nói với Nam Chi: “Mẹ cậu nói là do chúng tớ khiến cậu thi được 0 điểm, nói chúng tớ không có ý tốt.”

Ở trong lòng Thiện Tĩnh, bốn cô gái này là bạn, nhưng ở trong lòng Trịnh Quyên, chính là đối thủ cạnh tranh của con gái.

Đều là vũ công, chỉ tiêu trúng tuyển còn ở đó.

Bớt đi một đối thủ cạnh tranh, tỷ lệ trúng tuyển của bọn họ cao hơn nhiều, có người lên phải có người xuống.

Cái gì mà hứa hẹn cùng đứng trên một sân khấu, Trịnh Quyên khịt mũi coi thường, chỉ là lời nói ấu trĩ của trẻ con mà thôi.

Trịnh Quyên không biết tại sao con gái lại thi được 0 điểm, bà nghĩ đến tất cả các nguyên nhân, bao gồm cả nguyên nhân đến từ con gái, nhưng lại hoàn toàn không nghĩ tới chính mình, bà không sai.

Nam Chi mở to hai mắt, không nói nên lời, ta đã nhìn thấy rất nhiều cặp cha mẹ không yêu con cái, xem nhẹ con cái.

Nhưng chưa từng thấy qua trường hợp này.

Nam Chi nói với bốn người bạn: “Các cậu không cần phải để ý tới bà ấy.”

Mẹ Thiện Tĩnh muốn Thiện Tĩnh không có bạn bè sao?

Nam Chi đột nhiên cảm thấy, không sợ kẻ địch mạnh, chỉ sợ đồng đội quá ngu dốt, lúc nào cũng làm ra chuyện đâm đồng đội.

Nam Chi phần nào hiểu được cảm giác đau khổ của Thiện Tĩnh, giống như con chim bị bó cánh, giống như gà vịt ngan ngỗng bán ngoài chợ, chân và cánh đều bị trói chặt.

Nam Chi:…… Không được, không được, ta muốn tìm một ngọn núi chạy vào một lúc, cho dù là một cái công viên cũng được.

Buồn quá nha.

Mấy người bạn nhìn nhau, một cô gái do dự nói: “Mẹ cậu giống như……..”

Giống như một người điên.

Không biết tại sao lại đối xử với Thiện Tĩnh như vậy.

Nam Chi chỉ có thể ngượng ngùng mà nở nụ cười lịch sự, ta còn có thể nói gì.

Trịnh Quyên luôn cảm thấy Thiện Tĩnh làm bà mất mặt, nhưng mà có một người mẹ như vậy, Thiện Tĩnh cũng rất mất mặt trước bạn bè.

Trịnh Quyên luôn chướng mắt bạn bè của Thiện Tĩnh, cảm thấy bạn bè của Thiện Tĩnh đều không có ý tốt, đặc biệt là khi có sự cạnh tranh.

Đã cạnh tranh thì không thể làm bạn.

“Đi mau, đi mau, Hứa Lạc tới rồi.” Bốn người bạn vây quanh Nam Chi, kẹp cô ở giữa, dẫn Nam Chi đi.