Edit: Kim
Trịnh Quyên cũng không bùng nổ, mà là làm lơ Nam Chi, Nam Chi trở về phòng nghỉ ngơi, vừa mới ngủ, đã nghe thấy tiếng phá cửa.
Không phải là phá cửa, mà là chém cửa, Trịnh Quyên cầm rìu, loảng xoảng loảng xoảng chém vào cửa, cánh cửa mở ra, bà vào phòng, xách theo rìu đập mọi thứ xung quanh nát nhừ.
Bàn học, tủ quần áo, đèn bàn, rèm cửa cũng trở nên xiêu vẹo, bức rèm rơi lộn xộn trên mặt đất, Trịnh Quyên dẫm lên căn phòng bừa bộn với vẻ mặt dữ tợn.
Căn phòng đã hỗn loạn, ánh mắt Trịnh Quyên vẫn còn tìm tòi, ánh mắt kia giống như dã thú săn mồi, nhìn thấy người nằm trong chăn, lập tức kéo chăn ném xuống mặt đất, còn vươn tay nắm lấy quần áo của Nam Chi.
Nam Chi nắm chặt lấy cổ áo, “Mẹ làm gì vậy?”
Bà đã đập nát đồ đạc, tại sao vẫn còn muốn lột quần áo của ta.
Nam Chi nhìn Trịnh Quyên nổi điên chém nát hết đồ đạc trong phòng.
“Tao làm cái gì, tao cho mày ăn cho mày uống, quần áo mày mặc trên người đều là do tao mua, mày đúng là sói mắt trắng, sói mắt trắng không biết xấu hổ.”
Trịnh Quyên một hai phải cởi quần áo của Nam Chi, ánh mắt dữ tợn tràn đầy thù hận kia trông rất đáng sợ.
Nam Chi chỉ nắm chặt lấy cổ áo của mình, sức lực rất lớn, Trịnh Quyên cũng không có cách nào.
Nam Chi mới không để Trịnh Quyên cởi quần áo trên người mình xuống đâu, “Mẹ cho rằng con muốn mặc quần áo mẹ mua sao, ăn đồ ăn mẹ mua sao, tại sao con phải cần đồ của mẹ?”
“Mẹ chính là ỷ vào việc con không có tiền mà bắt nạt con.” Biểu cảm của Nam Chi có chút không nói nên lời, “Mẹ hận con như vậy, vậy mẹ cứ vứt bỏ con đi, con tới cô nhi viện rồi, còn có được một miếng cơm mà ăn.”
“Mẹ không muốn nuôi con, lại nói vì con mà phải chịu khổ, mẹ thật là phiền nha, nhanh vứt bỏ con đi.”
“Mẹ nói xem rốt cuộc là vì cái gì nha?”
Nam Chi rất bối rối, đây là cái thế giới mà Nam Chi cảm thấy bối rối nhất.
Loại vừa bối rối vừa bất lực này, như là bị túm vào một cái lốc xoáy, có giãy giụa cũng không thể thoát ra khỏi lốc xoáy.
Hơn nữa cơn lốc xoáy này còn đi theo cả đời.
“Vì cái gì, vì cái gì, mày ngốc như vậy, dứt khoát ngốc chết đi, tao cố gắng bồi dưỡng mày là vì cái gì, là vì muốn mày có tiền đồ, bộ dạng quỷ quái này của mày thì có thể có cái tiền đồ gì.”
Trịnh Quyên vừa nói, vừa bạch bạch bạch đánh vào người Nam Chi, “Mày không biết xấu hổ, không có liêm sỉ, còn chơi bời với một tiểu bụi đời, sau này làm sao mày có thể gả cho một người trong sạch được hả?”
“Gia đình khá giả một chút có thể cưới một đứa không có tự ái như mày sao, kẻ có tiền là những người chú ý tới thanh danh hơn ai hết, mày nhảy lầu, còn bịa đặt chuyện tao ngoại tình, Thiện Tĩnh, thứ ngu xuẩn nhà mày, mày cho rằng làm như vậy sẽ có lợi cho mày sao?”
“Mày ngu xuẩn thì thôi đi, còn độc ác, vừa ngu xuẩn vừa độc ác, đã an bài sẵn cho mày một con đường tốt, mày lại không đi.”
“Trong cái đầu óc ngu xuẩn của mày, có thể có cái gì, chỉ muốn chơi, chỉ muốn cái gì mà tự do, muốn sống tốt làm sao có thể không chịu khổ, mày lại coi tao là kẻ thù.”
“Bây giờ thì hay rồi, cái gia đình này đã bị mày hủy hoại, hủy hoại!”
Trịnh Quyên khàn cả giọng, ngã ngồi xuống mặt đất, vẻ mặt vô cùng tuyệt vọng, đó là loại cảm giác đã nhìn thấy hy vọng, lại nhìn hy vọng tan vỡ mà tuyệt vọng.
Nỗ lực lâu như vậy, cực cực khổ khổ bồi dưỡng đứa trẻ, bất luận là bồi dưỡng ở phương diện nghệ thuật hay khí chất, đều hao tổn rất nhiều công sức.
Nhưng mà bây giờ, tất cả đã bị hủy hoại.
Trịnh Quyên càng sợ chuyện ngoại tình, Thiện Tĩnh đã sắp 18, tuổi tác của Trịnh Quyên cũng không còn trẻ, đối với phụ nữ mà nói, là thanh xuân đã qua đi, không còn bao nhiêu hấp dẫn đối với đàn ông.
Nếu Thiện Thành dựa vào chuyện này mà làm ầm ĩ, Trịnh Quyên thật sự là ăn không tiêu.
Dù sao thì Trịnh Quyên cũng sẽ cương quyết không thừa nhận chuyện mình ngoại tình.
Là Thiện Tĩnh cố tình nói như vậy.
Nam Chi nhìn Trịnh Quyên khóc thút thít, vẻ mặt thờ ơ, Trịnh Quyên khóc thút thít nhìn đứa trẻ, thấy đứa trẻ căn bản không thèm để ý, trong lòng càng thêm oán hận.
Nhưng còn có chuyện càng quan trọng hơn phải làm.
Trịnh Quyên lên án nói: “Thiện Tĩnh, Thiện Tĩnh, tại sao mày lại trở thành như vậy, nhìn thấy tao đau khổ, mày lại thờ ơ.”
Nam Chi suy nghĩ một chút, “Mẹ đừng khóc.” Khóc cũng vô dụng!
Trịnh Quyên hít sâu, trên mặt còn vương nước mắt, “Thiện Tĩnh, mày nói cho mẹ biết, rốt cuộc là thế nào, mày nhất định phải phá tan cái gia đình này sao?”
Phá tan cái gia đình này, còn có chuyện tốt này sao!
Nam Chi cảm thấy phá tan cái nhà này cũng là một cách không tồi.
Nam Chi đè nén suy nghĩ trong lòng mình xuống, nghiêng đầu nói: “Mẹ, mẹ muốn con làm thế nào?”
Trịnh Quyên lập tức nói: “Mày nói với cha mày, chuyện tao ngoại tình là mày nói bừa, là mày không chịu sự quản giáo của tao, mày là muốn trả thù.”
Nam Chi nhìn Trịnh Quyên, không nói lời nào, Trịnh Quyên bị nhìn tức mức bốc hỏa, “Mày nhìn tao làm gì?”
Nam Chi: “Con đã nhìn thấy mẹ và chú kia!”
Trịnh Quyên theo bản năng giơ tay lên đánh Nam Chi, Nam Chi tránh đi, nói: “Mẹ đánh con, con sẽ nói sự thật cho cha biết.”
Trịnh Quyên chỉ có thể nhịn xuống, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Nếu tao và cha mày ly hôn, đều là bởi vì mày, mày đã phá hoại cái gia đình này.”
Nam Chi lắc đầu, “Không phải, là mẹ ngoại tình, mẹ đã phản bội cha.”
Cha có biết chuyện mẹ ngoại tình hay không thì không biết, nhưng Trịnh Quyên thật sự đã làm như vậy!
“A…….” Rốt cuộc thì Trịnh Quyên cũng không thể nhịn được nữa, đánh về phía Nam Chi, Nam Chi lập tức tránh đi, vừa tránh né vừa nói: “Mẹ đã làm sai, còn trách con vạch trần chuyện này.”
“Hỗn trướng, mày là đồ hỗn trướng!” Trịnh Quyên thẹn quá hóa giận, trái tim vì quá tức giận mà đau đớn, bà ôm ngực, trước mắt choáng váng, thiếu chút nữa đã tức chết.
Đứa trẻ đã mạo phạm tới mức Trịnh Quyên không thể tha thứ được nữa, vô cùng tức giận.
Nam Chi nhìn đồng hồ, cha hẳn là đã đến giờ tan tầm rồi đi.
Đến lúc đó sẽ rất náo nhiệt nha!
Nam Chi không hiểu liền hỏi: “Mẹ, khi mẹ còn nhỏ, mẹ của mẹ cũng đối xử với mẹ như vậy sao?”
Bởi vì bà ngoại đối xử với bà như vậy, cho nên bà mới đối xử với con bà như vậy.
Nhắc tới mẹ mình, Trịnh Quyên một bụng oán giận, “Mày chính là sống trong phúc mà không biết đường hưởng phúc, bà ngoại mày có quản tao không à, căn bản là không quản tao.”
Ở cái thời đại kia việc trọng nam khinh nữ là bình thường.
Thời điểm Trịnh Quyên nhắc tới chính mình, giọng điệu khó nén được đắc ý và kiêu ngạo, “Làm con gái tao, tao cũng không vì mày là con gái mà bỏ mặc mày, ngược lại, tao còn chú tâm dạy dỗ mày, giúp mày trở thành một cô gái ngoan, được người ta yêu thích, có khí chất xuất chúng.”
“Mày có năng khiếu học múa, tao và cha mày bồi dưỡng mày, bồi dưỡng mày trở nên xuất sắc.”
Nam Chi lại nói tiếp: “Để gả con cho kẻ có tiền sao, kẻ có tiền muốn xem múa, có thể mời người tới múa, cũng không phải cứ học múa là có thể gả được cho kẻ có tiền.”
Học múa có thể trở thành thầy dạy múa, có thể đi biểu diễn, nhưng học múa là có thể gả cho kẻ có tiền sao?
Không có khả năng.
Nam Chi nghĩ thầm, kẻ có tiền đại khái sẽ cần những người biết kiếm tiền đi.
Nói thật, chuyện học múa ngược lại còn tương đối phí tiền.
Đứa nhỏ Nam Chi tính trên đầu ngón tay, đều cảm thấy không có lời, kẻ có tiền là tuyển vợ chứ không phải tuyển vũ công.
Múa không mấy quan trọng đi.