Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại

Chương 663: Ánh Trăng Sáng (48)




Edit: Kim

Trịnh Quyên nhìn thấy chồng muốn bỏ đi, vô cùng tức giận, bà cười lạnh một tiếng, châm chọc nói: “Thiện Thành, anh có phải là đàn ông không, muốn một mình ra ngoài ăn mảnh, mặc kệ vợ con mà ra ngoài ăn mảnh, vậy anh còn kết hôn làm cái gì?”

Thiện Thành bị nói trúng tim đen, tức giận quay về phòng.

Trịnh Quyên tỏ vẻ đắc ý, gắp một ít thức ăn cho con trai, “Cha mày chỉ cần thò mông ra, tao liền biết hắn muốn kéo ra dạng phân gì.”

Nam Chi:.......

Thiện Dương:........

Đang trên bàn ăn cảm thấy có chút kinh tởm.

Tuy rằng Nam Chi rất thất vọng vì không có thịt, nhưng vẫn ăn rất vui vẻ, ăn hết hai bát cơm, đồ ăn cũng ăn sạch sẽ.

Trịnh Quyên vô cùng ghét bỏ, “Mày là vũ công, ăn nhiều như vậy, béo chết mày đi.”

Nam Chi không phản bác, bà không nhìn thấy ta đã đói đến mức gầy đi rồi sao?

Ngay cả múa ta còn không có sức.

Ngày hôm sau, Nam Chi dùng ánh mắt trông mong mà nhìn Trịnh Quyên, cô đi theo phía sau Trịnh Quyên, giống như một cái đuôi, cũng không có chủ động đòi tiền.

Một khi chủ động mở miệng, Trịnh Quyên sẽ phát tác.

Trịnh Quyên tức giận ném cho Nam Chi mấy tờ tiền, còn là ném xuống đất, “Đúng là tới để đòi nợ, trong nhà đã không còn tiền, người nào người nấy chỉ biết đòi tiền, không mang được một xu nào về.”

Không có ai hiểu trong lòng bà lo lắng tới mức nào, sốt ruột tới mức nào, nhìn thấy tiền chỉ chảy ra mà không thấy tiền chảy vào, thật sự là sợ hãi không nói nên lời, sợ có một ngày phải ngủ ngoài đường.

Nam Chi nhìn tiền dưới mặt đất, do dự một chút, vẫn nhặt tiền lên cất vào trong túi, tiền dưới đất cũng là tiền.

Trịnh Quyên nhìn thấy Nam Chi nhặt tiền lên như vậy, buột miệng thốt ra, “Mày nói xem mày có ti tiện hay không, tiền dưới mặt đất mà cũng nhặt.”

Nam Chi:???

Dù sao thì cũng đã lấy được tiền, Nam Chi phản bác: “Tiền không phải là do mẹ ném xuống sao, mẹ thô lỗ không biết tôn trọng người khác như vậy, mẹ còn không áy náy, con nhặt tiền thì có gì là ti tiện?”

Nam Chi không hiểu tại sao Trịnh Quyên lại luôn nói ra những lời làm tổn thương tới người ta như vậy.

Tiền là vô tội.

Trịnh Quyên nhướng mày, “Tao chỉ mới nói hai câu, mày còn dám tranh luận.”

Nam Chi thè lưỡi, “Là mẹ nói trước, mẹ cũng chỉ dám nói với con, mẹ dám nói như vậy với người khác sao, mẹ không dám, người khác sẽ không nhường nhịn mẹ, mẹ chỉ dám muốn làm gì thì làm với người thân, làm tổn thương người thân, mẹ là một kẻ nhát gan, lêu lêu lêu, mẹ nhát gan.”

Nói xong, Nam Chi bỏ chạy, vùng lên rồi bỏ chạy thật là kích thích.



Trịnh Quyên tức sùi bọt mép, kết quả người khởi xướng đã chạy mất, Trịnh Quyên tức giận đến mức ngực bắt đầu đau, bà ôm chặt lấy ngực mình mà ai da ai da thảm thiết.

Thiện Dương đứng một bên nhìn, trong lòng cảm thấy cạn lời, chị là chỉ định lấy tiền một lần, lần sau sẽ không cần xin nữa?

Lần sau có quỳ xuống dập đầu, mẹ cũng sẽ không tha thứ.

Nhưng mà, chị nói rất đúng, mẹ chỉ dám làm tổn thương những người có thể tổn thương, cho rằng đã chịu tổn thương rồi, đối phương sẽ không dám phản kích tổn thương đến bà.

Thiện Dương trầm mặc không nói lời nào, cúi đầu ăn uống.

Nam Chi cảm thấy cứ tiếp như vậy thì không ổn, Trịnh Quyên dùng tiền tài nắm chặt lấy cô, vẫn còn một khoảng thời gian nữa mới vào đại học.

Vào đại học rồi có thể đăng ký các khoản vay dành cho sinh viên, có thể làm công việc bán thời gian để trang trải học phí, nhưng bây giờ còn chưa được.

Hơn nữa còn có một đứa em trai cần giúp đỡ.

Có cách gì không, có cách gì không?

Hệ thống nói với Nam Chi: “Hứa Lạc đã bắt đầu lên tòa xét xử.”

Nam Chi lập tức hỏi: “Đã có đủ chứng cứ rồi sao?”

Hệ thống hỏi: “Ngươi có muốn đi xem hay không?”

Nam Chi nghi hoặc, “Xem ai, xem Hứa Lạc làm gì, ta đi xem hắn làm gì?”

Có gì đẹp đâu, cái sức lực đó, còn không bằng cô đi tập múa, đi tiếp xúc với hạt giống, tới tòa án còn phải ngồi xe, phải trả tiền, tiền đi xe buýt, đủ cho cô mua một cái bánh bao.

Hệ thống:..........

“Không đi xem kết cục của hắn sao?”

Nam Chi nói thẳng: “Kết cục gì cũng là do hắn tạo nên, không xem cũng chẳng sao, ca ca, có kết quả thì nói cho ta biết.”

Hệ thống: “Được.”

Nam Chi còn sầu lo chuyện của Trịnh Quyên hơn, mọi ưu phiền đều là vì cô không có tiền mà ra!

Nam Chi hỏi hệ thống: “Ngươi nói xem bây giờ ta có thể đi vay được hay không?”

Vay tiền đi học, ô ô ô!

Hệ thống: “Vay tiền cần phải có vật thế chấp, nếu không thì, ngươi đi nhờ giáo viên giúp đỡ đi.”

Nam Chi: “Thầy đã giúp ta nhiều rồi, nếu để Trịnh Quyên biết được, bà sẽ đến trường làm ầm ĩ, thầy có lòng tốt giúp đỡ ta, còn bị mắng, bị chỉ trích.”

Bất luận Trịnh Quyên có làm ra chuyện gì, Nam Chi đều không hề ngạc nhiên, có cảm giác Trịnh Quyên là một quả bom, không biết khi nào sẽ phát nổ, cũng không biết sẽ làm ra hành động gì.

Không đoán trước được, không biết khi nào sẽ nổi giận, khiến người ta rất bất an, đột nhiên bùng nổ.



Thậm chí cảm xúc còn không ổn định bằng một đứa trẻ.

Vô cùng xúc động, đứa nhỏ Nam Chi vừa nhìn thấy đã sợ hãi.

Chạy, chỉ muốn chạy.

Nam Chi không biết nên làm cái gì bây giờ, cô cau mày dò hỏi hệ thống: “Ta có thể tách ra khỏi bọn họ hay không, không còn liên quan gì nữa.”

Hệ thống: “Rất khó, Na Tra lóc xương trả cha, lóc thịt trả mẹ còn không bỏ được, Na Tra vẫn phải gọi cha mẹ.”

Nam Chi:.......

Lóc xương trả cha, lóc thịt trả mẹ, vừa nghe đã thấy máu me đau đớn nha!

Hệ thống: “Quân quân thần thần phụ phụ tử tử, trật tự này ràng buộc mọi người, không thể không tuân theo quy tắc này.”

Các quy tắc ràng buộc con người, nhưng mỗi một cái quy tắc hay pháp luật đều có lỗ hổng, có những người bị trói buộc, nhìn sang chung quanh thấy tất cả mọi người đều như vậy, lại cảm thấy như vậy là đúng.

Có rất nhiều người chết lặng, ngay cả bản thân mình còn không yêu, sao có thể đi yêu người khác được.

Nam Chi chống cằm, khuôn mặt nhỏ hiện lên vẻ sầu lo, đột nhiên, khuôn mặt Nam Chi sáng lên, sáng giống như một cái bóng đèn.

Nam Chi nói với hệ thống: “Ca ca, ca ca, ta phải gọi điện thoại cho bà ngoại, mẹ cũng có cha mẹ của mình.”

Hệ thống: …….Lấy độc trị độc sao?

Hệ thống: “Bọn họ sẽ không cho cha mẹ ngươi ly hôn.”

Phụ nữ không có nhà, rời khỏi nhà chồng, nhà mẹ đẻ cũng không thể trở về.

Nam Chi không thèm để ý nói: “Không rời thì không rời, có thể làm mẹ Thiện Tĩnh cảm thấy khó chịu là được rồi, làm bọn họ khó chịu là tốt rồi.”

Nam Chi gọi điện thoại cho bà ngoại, khóc sướt mướt nói cha mẹ muốn ly hôn, cha không còn việc làm, trong nhà đã không còn tiền.

Lại gọi điện thoại cho ông bà nội, chỉ trong khoảng thời gian ngắn, thân thích trong nhà đều đã biết, Thiện Thành vốn có tiền đồ bây giờ đã không còn việc làm, hai vợ chồng còn đang ầm ĩ đòi ly hôn.

Đều sôi nổi gọi điện thoại cho Thiện Thành và Trịnh Quyên, vừa mở miệng đã hỏi, có phải là sự thật hay không, đã xảy ra chuyện gì, tại sao lại xảy ra chuyện như vậy?

Tuy rằng Thiện Thành và Trịnh Quyên vẫn luôn cãi vã, nhưng đều không có lan truyền chuyện này ra bên ngoài, Thiện Thành không muốn cho người khác biết mình đã thất nghiệp, Thiện Thành có tiếng nói trong nhà, cũng vì bản thân có bản lĩnh, được dòng họ săn đón.

Bây giờ trở thành dân thất nghiệp lang thang, trở thành kẻ không có bản lĩnh, chênh lệch như vậy, làm sao lại muốn để người khác biết được.

Trịnh Quyên càng không nói, bản thân ngoại tình, còn ầm ĩ đến mức làm Thiện Thành mất việc.

Tuy rằng Trịnh Quyên còn mạnh miệng, nhưng vẫn cảm thấy chột dạ, hai vợ chồng xuất phát từ một số mục đích, ăn ý giấu chuyện này đi.

Bây giờ đã bị Nam Chi đâm chọc làm cho tất cả mọi người đều biết.