Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại

Chương 94: Độc Nữ (15)




Edit: Kim

Nam Chi không muốn bị người lạ sờ mặt, cô lùi về sau mấy bước, nhìn hai người lớn, “Ta có thể tự tìm người nhà.” Cô sẽ tự mình tìm được phụ mẫu.

Cảm nhận được người tới không có ý tốt, chó con nhe răng nhếch miệng đe dọa hai người kia, lông trên lưng đều dựng đứng lên, cảnh giác bảo vệ chủ nhân.

Hai cái nam nhân căn bản không đem một đứa trẻ ba tuổi, cùng một con chó sút một phát liền bay mất để vào mắt.

Tâm trạng còn đang sung sướng vì có thể phát tài, đứa trẻ này thật sự quá đẹp, đặc biệt là làn da kia, trắng như mây trên trời.

Không có một chút tỳ vết, nhà nào có thể nuôi ra được một đứa trẻ như thế này chứ.

Bọn họ không nghĩ tới, làn da này là do chưa từng được tiếp xúc với ánh mặt trời mà thành.

Nam Chi ngửa đầu nhìn bọn họ, “Đại thúc, nhường đường đi, ta phải về nhà.”

“Về nhà sao, ca ca đưa ngươi về nhà.” Nam nhân nỗ lực làm ra vẻ hiền lành, chỉ là khuôn mặt quá xấu, Nam Chi ăn ngay nói thật, “Ta không có ca ca xấu như ngươi, ngươi là đại thúc, không phải ca ca.”

Nam nhân:……

Hắn nhất thời không phản ứng lại được, không ngờ hắn còn bị một đứa trẻ châm chọc.

Trên mặt nam nhân lộ ra nụ cười lạnh, nam nhân kia thì không kiên nhẫn, “Nói nhiều làm gì, cứ bắt luôn đi, đồ trên người nó là của chúng ta, còn nó thì đem bán.”

Đứa trẻ này quả thực có tiền, bọn họ chính là đã đi theo một đoạn đường, nhìn thấy trong túi gấm của đứa trẻ có không ít bạc, lúc mua đồ còn không thèm chớp mắt lấy một cái.

Đây quả thực là chiếc bánh từ trên trời rơi xuống.

Nam Chi trợn tròn mắt nhìn bọn họ, nhanh chóng, vội vàng che đồ ở trước ngực lại, đặc biệt là mấy cái bánh ngô, “Các ngươi là người xấu, các ngươi muốn cướp đồ của ta.”

“Đúng rồi, không chỉ muốn cướp đồ của ngươi, bọn ta còn muốn bán ngươi vào lầu xanh, mặt hàng như ngươi, về sau có thể trở thành hoa khôi đấy, ăn sung mặc sướng, đến lúc đó ngươi còn phải cảm tạ chúng ta.” Nam nhân chẳng biết xấu hổ nói.

Hoa khôi?

Hoa khôi là gì?

Hoa khôi có thể ăn sung mặc sướng?

Nam Chi nghi hoặc nói: “Hoa khôi tốt như vậy, sao các ngươi không trở thành hoa khôi đi?”

Hai nam nhân:….

Nam Chi chân thành hỏi, nhưng hai nam nhân lại cảm thấy vô cùng nhục nhã, tức muốn sùi bọt mép, vươn tay muốn bắt lấy Nam Chi.



Nam Chi nắm chặt nắm tay, dùng đôi mắt đen trắng rõ ràng nhìn bọn họ, “Các ngươi là người xấu, người xấu.”

Cô nhảy dựng lên, đánh một quyền vào ngực một tên, “Người xấu.”

“Răng rắc……” Một bên xương ức của tên nam nhân nứt ra rồi, sắc mặt của hắn trở nên tái nhợt, ánh mắt dại ra.

Tên nam nhân kia thấy đứa trẻ dùng tay không đánh người, cười lạnh, “Ngươi giả vờ như vậy làm gì, cái nắm tay kia thì có ai nhiêu lực.”

“Phụt……” Nam nhân bị đánh vào ngực không khống chế được mà phun ra một ngụm máu tươi.

Nam nhân:???

“Người xấu!” Nam Chi lại nhảy lên, nện một quyền vào bụng người nam nhân, khiến hắn đau đến mức còng lưng xuống, sắc mặt hắn trắng bệch, cả người ngã xuống mặt đất, cong người giống một con tôm luộc mà kêu la.

Nam Chi thở dài, non nớt nói lời thấm thía: “Người lớn các người đừng làm chuyện xấu nữa, phải là tấm gương tốt cho con trẻ.”

Nói xong, Nam Chi gặm kẹo hồ lô, đi qua hai người đang nằm trên mặt đất, nói với chó con: “Chó con, chúng ta đi.”

“Oăng, oăng…” Chó con vẫy đuôi đi bên cạnh Nam Chi, một người một chó chậm rãi bước về phía trước, chỉ nhìn bóng lưng, cũng cảm thấy vô cùng ấm áp.

“Mau đuổi theo, mau……” Nam nhân bị đánh vào bụng hét lên với nam nhân bị nôn ra máu, “Đỡ ta, đỡ ta lên.”

“Ta cũng đau.” Xương sườn của hắn đã bị đánh gãy, cả người đau đến chết lặng, thở nhẹ một chút, cũng giống như bị đóng đinh vào người.

Hai nam nhân thân thể cường tráng nhìn nhau, vẻ mặt hoài nghi nhân sinh, thậm chí còn nghi ngờ rằng có phải là đang nằm mơ, mới có thể xảy ra chuyện kỳ quái này.

Nắm tay nhỏ bé, mềm mại kia, sao có thể đánh người đau tới mức này được?

Một người đang trốn trong bóng tối, đang chuẩn bị căn thời gian thích hợp xông ra, làm kẻ mạnh giúp đỡ kẻ yếu, hiện tại cũng cảm thấy choáng váng rồi…

Là hắn sai, hay là thế sự đã thay đổi, mới chỉ không ra khỏi cửa đạo quán một thời gian, bên ngoài đã đổi khác đến mức này rồi sao.

Đứa trẻ này là con nhà ai, cứ để mặc đứa trẻ hành tẩu giang hồ như vậy sao?

Hay có người lớn đang lén nhìn?

Hắn không nhanh không chậm mà đi theo đứa trẻ, nghe đứa trẻ nói chuyện với con chó con, mặc kệ chó con đều nghe không hiểu, nhưng vẫn sủa lên hai tiếng đáp lại.

Tuyệt Tình Cung!

Bầu không khí thật nặng nề, đèn đuốc lập lòe chiếu sáng, vốn dĩ lúc này Tuyệt Tình Cung còn đang ngủ say bên trong núi rừng, lúc này trong đại sảnh lại rất náo nhiệt.

Cung chủ cùng phó cung chủ đều bị đánh trên chính địa bàn của bọn họ, là ai làm, thật quá kiêu ngạo rồi, đây chính là hành động khiêu khích Tuyệt Tình Cung.

Sắc mặt Chung Ly Sương vô cùng tái nhợt, ấn đường tối đen, khiến cả người nàng ta thoạt nhìn thực yếu ớt.



Sắc mặt của Đỗ Đan Liên ở một bên cũng tái nhợt, nhưng so với Chung Ly Sương vẫn tốt hơn một chút, nghe bên dưới thảo luận sôi nổi, cả hai người đều không nói chuyện.

Nói sao?

Có thể nói cái gì?

Chẳng lẽ Chung Ly Sương lại nói, nàng ta tra tấn một đứa trẻ, kết quả bị hút mất nội lực?

Chẳng lẽ Đỗ Đan Liên nói, là chính nàng tự đánh vào ngực mình, mục đích là muốn thả người đi?

Không biết bây giờ đứa trẻ đã chạy tới đâu rồi?

Cô muốn đi đâu?

Thế giới bên ngoài, cô không biết gì cả.

Nhưng mà, so ra vẫn tốt hơn là ở Tuyệt Tình Cung chịu khổ.

Còn có một khả năng nữa, là có người thu nhận đứa trẻ làm đồ đệ, rốt cuộc đã có được số nội lực này, một số môn phái có thể xem đứa trẻ là bảo bối.

Nhưng như vậy lại tiềm tàng nguy hiểm, việc cung chủ đã làm có thể bị lộ ra bên ngoài.

Nếu như vậy, còn không phải sẽ bị người trong giới võ lâm khinh thường đi.

Cho dù là vì danh dự của Tuyệt Tình Cung, cũng là không nên thả đứa trẻ đi, nhưng khi đó, Đỗ Đan Liên lại thả đứa trẻ, càng đẩy Tuyệt Tình Cung vào nguy hiểm.

Ít nhất phụ mẫu của đứa trẻ cũng sẽ không bỏ qua cho Tuyệt Tình Cung và Chung Ly Sương.

Đỗ Đan Liên nhìn sắc mặt tái nhợt của Chung Ly Sương, khóe miệng khẽ nhếch lên, như thế thì đã sao, mỗi ngày đều chìm đắm trong hận thù tình ái, cũng đã đắc tội với rất nhiều người trong võ lâm.

Nếu cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn gì Tuyệt Tình Cung cũng rơi vào nguy hiểm, rồi có một ngày sẽ bị các môn phái khác tấn công.

Cung chủ hiện tại, đã không còn nội lực!

Các nữ nhân bên dưới thảo luận hồi lâu, cuối cùng nhất trí nhìn về phía hai vị cung chủ: “Hai vị cung chủ, đến tột cùng là ai đã đả thương hai người, chúng tôi nhất định sẽ không tha cho hắn.”

Thể diện đã bị dẫm đạp.

Chung Ly Sương lạnh lùng như băng sương, chỉ là sắc mặt của nàng ta tái nhợt, lại càng khiến nàng ta tăng thêm vẻ yếu ớt, cả người nàng ta như đang chìm trong mê mang, tách biệt hoàn toàn với thế giới bên ngoài.

Đỗ Đan Liên ho khan một tiếng, mở miệng nói: “Đây là Tuyệt Tình Cung, Tuyệt Tình Cung dễ thủ khó công, ai có thể vào được Tuyệt Tình Cung chứ, chính là do ta với cung chủ bàn luận, không cẩn thận mà ra tay, lần sau chúng ta sẽ chú ý.”

Đỗ Đan Liên tìm đại một cái lý do, tuy rằng mọi người không thực sự tin tưởng, nhưng cũng không thể nói gì, sao hai người bàn bạc mà có thể như kẻ thù, ra tay đánh đối phương đến hôn mê được chứ?