Xuyên Nhanh: Bách Biến Nam Thần, Nhẹ Điểm Liêu

Chương 117: Chủ tịch rất bận, phu nhân đừng làm loạn (ngoại truyện 2)




Bổn chủ tịch đã trở thành khách quen trong cục cảnh sát rồi. Ngày nào anh cũng phải đến chuộc vợ, giao tiền bồi thường!

Bây giờ mặc dù công ty có tiền, nhưng mà cũng không thể chịu nỗi một người vợ phá của như vậy!

Vì vậy ngày nào anh cũng dày vò cô trong đêm, khiến ngày hôm sau cô không thể xuống giường được, xem cô còn gây chuyện thế nào nữa.

“Tiểu Nhiễm Nhiễm, anh đang lén lút viết cái gì vậy. Có phải anh lại nói xấu em không?” Phía sau truyền đến giọng nói âm u, sau đó tai của bổn chủ tịch rất đau.

Bổn chủ tịch sợ đến nỗi đóng máy tính xách tay lại “bốp” một tiếng, quay đầu nở nụ cười nịnh nọt: “Bà xã, em nhẹ tay chút, cẩn thận động thai đấy!”

Mặt bà xã lạnh xuống, một tay chống eo: “Anh mau đi cho con bú sữa đi. Vú em như anh cũng quá không đủ tiêu chuẩn rồi!”

“Ai ~ Bà xã hạ thủ lưu tình. Bây giờ anh đi ngay đây!” Bổn chủ tịch bi thương ở công ty oai phong một cõi. Ở nhà lại chịu thương chịu khó, làm việc nhà, nấu cơm, còn cho con bú sữa bột nữa!

Kim Đản Đản một tay chống eo chỉ vào màn hình: “Người đàn ông này do tôi chăm sóc dạy bảo, các người không được phép cướp đâu đấy ~”

*

Lại lần nữa trở về không gian viễn tưởng kia, Kim Đản Đản từ một bà già nháy mắt biến thành linh hồn nửa trong suốt. Độ trong suốt của cô lại thực thể hóa hơn một chút. Lần này thế giới mà cô rút trúng là .



Kim Đản Đản một mặt ngẩn ngơ: “Hệ thống quân, đây là cái quỷ gì vậy?”

Hệ thống quân chớp chớp đôi mắt đáng yêu

Khóe miệng Kim Đản Đản giật giật: “Không cần!” Cô làm bà già lâu như vậy, nghỉ ngơi cũng đủ lâu rồi. Hơn nữa cô rất mong chờ có thể gặp được anh ở thế giới tiếp theo.



*

Tiếng “Răng rắc ~” vỡ vụn của vỏ trứng vang lên.

Kim Đản Đản chui từ trong ra, toàn thân cô dính nhớp tanh mùi trứng. Mí mắt cô nặng trĩu, hoàn toàn không mở ra được.

Cô giơ bàn tay nhỏ bé mun múp thịt ra sờ mặt mình một lúc. Có mũi, có mắt, có cằm, cô vẫn là một con người. Nhưng tại sao cô lại sinh ra từ trong một quả trứng vậy? Lẽ nào chỉ bởi vì cô tên Kim Đản Đản thôi sao?

“Ha ~” Tiếng bật cười của người đàn ông vang lên. Giọng nói của y vô cùng tràn đầy từ tính, nụ cười của y rất lạnh, giống như Diêm La dưới địa ngục vậy.

“Đường đường là huyết mạch Thần thú thượng cổ Phượng Hoàng, vậy mà lại ấp ra một đứa bé. Ngươi sống thật sự chính là nỗi sỉ nhục của giới Thần thú, không bằng bản tôn giúp ngươi đầu thai lại lần nữa đi!”

(Khi Thần thú sinh ra, nếu như là bản thể thì thực lực sẽ mạnh hơn rất nhiều. Nếu là dạng người thì sau khi trưởng thành mới có thể biểu hiện các kỹ năng của Thần thú!)



Trên tay người đàn ông tóc trắng mặc hồng y xuất hiện ngọn lửa màu đỏ, dường như ngay sau đó sẽ thiêu chết đứa bé vừa mới được ấp ra vậy.

Kim Đản Đản vung vẩy bàn tay nhỏ mắng chửi: “Ê a ê a.” (Tên biến thái này, sao ngươi không tự sát đi?”

Cô thật sự vô cùng đen đủi mà. Vừa mới sinh ra mắt còn chưa mở, đã có người muốn giết chết rồi, khiến cô tức đến nỗi thế nào cũng phải lấy lại tính cách ban đầu.

Bàn chân nhỏ bé của cô để trần đi về phía nơi phát ra tiếng nói mà cô phán đoán, cô đi xiêu vẹo về phía trước. Vừa đi đến trước mặt người đàn ông mặc hồng y kia, cô ôm lấy chân y.

Nguyệt Hoa Tiên Tôn nhìn đứa bé ôm chân y, lòng trắng trứng nhớp nháp ở trên người nàng dính vào người y. Y tức giận nắm chặt tay, hận không thể lập tức bóp chết nàng.

Đồng tử đỏ thẫm của y nhìn chằm chằm nàng, ngược lại muốn xem nàng muốn làm những gì.

Kim Đản Đản mở cái miệng nhỏ, lộ ra hai chiếc răng nhỏ, cắn vào chân Nguyệt Hoa Tiên Tôn một cái.

Nguyệt Hoa Tiên Tôn đau đến nỗi hận không thể đạp chết nàng. Y cầm đai dây yếm trên lưng Kim Đản Đản nhấc nàng lên.

Sau đó dưới chân hai người xuất hiện một đồ đằng phức tạp mà lại cổ xưa. Trên bầu trời lóe lên ba tia chớp màu tím, khế ước được thành lập!

Nguyệt Hoa Tiên Tôn tức giận nghiến răng nghiến lợi, không ngờ y lại lập khế ước với đứa bé này. Nếu y giết nàng thì thần thức của y sẽ bị tổn hại.