Xuyên Nhanh: Bách Biến Nam Thần, Nhẹ Điểm Liêu

Chương 120: Sư Tôn đừng ăn mà, cục cưng còn nhỏ lắm (3)




Kim Đản Đản rất muốn nôn vào mặt y một trận, khuôn mặt nhỏ nghiêm túc hỏi: “Sư phụ, người yên tâm, người già hơn con nhiều như vậy, bé con sẽ không chọn người đâu!”

Tròng mắt của Nguyệt Hoa Tiên Tôn lạnh lẽo, nhiễm đỏ giống như màu máu.

Kim Đản Đản nghĩ là y tức giận, không ngờ y lại giật giật khóe môi, nhéo mạnh lên mặt nàng: “Đồ nhi của Bản tôn trưởng thành sớm quá nhỉ, xem ra ta phải tìm cho ngươi một con chim trống rồi!”

Khuôn mặt nhỏ của Kim Đản Đản tối sầm: “Sư phụ, đồ nhi vẫn còn nhỏ, người nói gì con không hiểu. Đồ nhi muốn cả đời này ở bên cạnh người, làm đồ nhi ngoan của người!”

Nhưng trong lòng nàng lại nghĩ:

Nếu ngươi mà là tiểu Mạch tử của ta, ngươi cứ chờ xem ta thu thập ngươi thế nào! Còn nếu không phải, cùng lắm thì chờ khi y già rồi mình không hiếu kính với y nữa!

Lại qua thêm mấy năm, Kim Đản Đản tám tuổi

Hơn nữa bây giờ nàng đã học trận pháp rất lợi hại, dễ dàng vượt qua khốn trận của sư phụ bày ra.

Kim Đản Đản hóp lưng lại như mèo, dán người lên cánh cửa nhìn lén vào bên trong. Trong đó có khói mù lượn lờ, sư phụ đại nhân đang tắm rửa ở bên trong. Chỉ cần nàng nhìn thấy bờ ngực của y thôi là có thể biết y có phải người yêu của mình trong thế giới này không.

Lúc này Nguyệt Hoa Tiên Tôn đang đưa lưng về phía cửa, mái tóc bạc rủ xuống, lưng y tựa vào thành suối nước nóng, cánh tay khoác lên trên.



Lỗ tai của y giật giật, trong mắt không nhìn ra y đang suy nghĩ gì, cơ thể lại hất tung cánh hoa trong ao rồi bay về phía cửa.

Một khoảnh khắc này, Kim Đản Đản nhìn thấy rõ lồng ngực của y, nhưng lại không có ấn ký của hoa Bỉ Ngạn. Trong lòng nàng thấy hơi trống rỗng, không phải là y.

Sau đó có cánh hoa che khuất đôi mắt nàng, trong phòng vang lên tiếng mặc quần áo. Nguyệt Hoa Tiên Tôn mặc một thân áo đỏ đi đến. Trên người y mang theo sương mù nhè nhẹ, cả người đều tản ra khí chất tiên nhân không dính khói lửa trần gian.

Y xoay người lấy cánh hoa trên mắt Kim Đản Đản xuống, mấy sợi tóc bạc rủ xuống trước người, chảy xuống từng giọt nước. Khóe miệng y giật giật, cười như không cười: “Tiểu Như Yên, ngươi thật là to gan, dám cả gan nhìn lén vi sư tắm rửa sao?”

Kim Đản Đản lùi lại phía sau một bước, ngượng ngùng cười cười: “Sư phụ, đồ nhi chỉ muốn xem thử mình học trận pháp đến đâu thôi. Ai mà ngờ sư phụ lại tắm ở đây chứ!”

Nguyệt Hoa Tiên Tôn nhắm mắt lại. Đứa đồ nhi này hơi khác, hình như nàng vẫn đang duy trì một khoảng cách nhất định với y.

Y tiến về phía trước một bước, Kim Đản Đản lại lùi về sau một bước, hỏi: “Sư phụ, người định làm gì vậy?”

Nguyệt Hoa Tiên Tôn nâng mặt nàng lên, đánh giá rồi cảm thán nói: “Thời gian trôi qua thật nhanh, nhoáng một cái đã tám năm rồi, vậy mà cái cơ thể nho nhỏ này của ngươi vẫn giống như lúc bốn tuổi!”

Kim Đản Đản cúi thấp đầu: “Con cũng muốn mau mau lớn lên…” Như vậy thì có thể ra ngoài đi tìm người kia…





Cuối cùng cũng trôi qua một trăm năm, bây giờ Kim Đản Đản đã trở thành một thiếu nữ duyên dáng yêu kiều, giống như thiếu nữ mười sáu tuổi của loài người.

Nguyệt Hoa Tiên Tôn xoa cằm nhìn thiếu nữ đang múa kiếm, ngay lập tức y thấy rất có cảm giác thành công.

Bây giờ nàng đã trưởng thành, chỉ là vẫn ngu ngốc không biết biến thành bản thể, chẳng qua như vậy thì có thể loại bỏ được khế ước này.

Nhưng mà y đã nuôi nàng hơn một trăm năm, đột nhiên có chút không nỡ.

Kim Đản Đản thôi không múa kiếm nữa. Nàng quay người, mái tóc đen nhánh theo quán tính bay về phía trước người, vài tán lá trúc bay xuống. Lá trúc bay tán loạn khiến cho thiếu nữ lộ ra dáng vẻ xuất trần thoát tục.

Thu kiếm lại, Kim Đản Đản nhanh chóng đi sang, hơi nghiêng người, giọng nói mang theo vẻ đẹp linh hoạt kỳ ảo: “Sư phụ, đồ nhi muốn ra ngoài học hỏi kinh nghiệm một chuyến!”

“Ồ, vì sao?” Nguyệt Hoa Tiên Tôn nâng chén trà lên, hờ hững thưởng thức, trong mắt lóe lên ánh sáng tối màu.

“Mẫu thân của đồ nhi báo mộng, nói là còn phải tìm được đệ đệ thất lạc nhiều năm quay về!” Kim Đản Đản mở miệng nói ra đầy lời dối trá.

*

Nhóm tiểu thiên sứ à, đa tạ phiếu của mọi người!