Xuyên Nhanh: Bách Biến Nam Thần, Nhẹ Điểm Liêu

Chương 122: Sư Tôn đừng ăn mà, cục cưng còn nhỏ lắm (5)




Kim Đản Đản rất hào phóng cắt một miếng lớn đưa cho hắn: “Ăn đi!”

Nam tử thấy Kim Đản Đản nhìn chằm chằm gương mặt mình thì sờ sờ lên mặt, mỉm cười hỏi: “Trên mặt ta có cái gì sao?”

“Ngươi có huynh đệ nào không?” Kim Đản Đản tò mò hỏi.

“Từ lúc ta có ký ức thì đã ở trong rừng này một mình, chưa từng nhìn thấy huynh đệ nào cả!” Nam tử thành thật trả lời.

Kim Đản Đản cười cảm thán: “Thế giới này đúng là không thiếu điều kỳ lạ. Dáng vẻ của ngươi không khác với một người mà ta quen biết dù chỉ một chút!”

Nam tử nghe vậy thì tỉnh táo lại: “Lại còn có loại chuyện lạ thế này sao? Một ngày nào đó cô nương dẫn ta đi gặp y được không?”

“Ừ, được!” Kim Đản Đản gật đầu. Không chừng nàng còn tìm được một vị sư bá về nữa đấy nha!

Hai người cùng nhau ngồi ăn thịt nướng, trong lúc đó vừa nói vừa cười.

Nam tử mặc áo trắng này cũng không có tên. Kim Đản Đản nhìn thấy cả người y mặc chỉ một màu trắng như tách khỏi trần gian, lại còn có dáng vẻ giống với sư phụ nên nàng gọi hắn là Nguyệt Trần!

Đột nhiên truyền đến tiếng thú gào thét.

Toàn bộ mặt đất đều rung động, có thể thấy con yêu thú đang đến đây rất hung mãnh.



Vẻ mặt Nguyệt Trần cứng lại: “Này, yêu thú này rất khó đối phó. Như Yên, ngươi mau đi đi!”

“Không được, ta xuống núi là để tu luyện, dạng yêu thú nào ta cũng muốn đi gặp nó!” Khóe miệng của Kim Đản Đản hơi nhếch lên, gió thổi vào chiếc áo đỏ của nàng. Trong tay nàng xuất hiện một thanh kiếm, tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo dưới ánh trăng.

Nguyệt Trần nhìn thấy thì trong lòng hơi rung động. Hắn cảm thấy nữ tử này vô cùng chói mắt, vậy nên rất muốn để nàng vĩnh viễn bầu bạn với hắn.

Tiến đến đây chính là một con ma thú một sừng cao hơn mười mét. Hình dáng của nó hơi giống khủng long, trên da là lớp vảy màu đen, trên đầu có một chiếc sừng!

Ma thú một sừng gào thét, tung về phía hai người Kim Đản Đản mấy lưỡi băng.

Kim Đản Đản kéo tay Nguyệt Trần tránh khỏi gió lốc. Nàng kinh ngạc phát hiện ra nhiệt độ trên người hắn rất thấp, trong lòng hơi lo lắng. Chẳng lẽ hắn bị bệnh sao?

Kinh nghiệm thực chiến của nàng rất ít, rất nhanh hai người đã bị buộc phải tách ra. Trên cánh tay Kim Đản Đản bị một đường gió quẹt phải, rỉ ra vết máu.

Gió lốc đi về phía Nguyệt Trần, trong lòng Kim Đản Đản khẽ giật mình. Xong rồi, lần này không phải chết thì cũng bị thương.

Thế nhưng một khắc sau, thân thể Nguyệt Trần đột nhiên trở nên mờ mịt, gió lốc không thể nào làm hắn bị thương. Hắn đi đến bên cạnh Kim Đản Đản, cơ thể bắt đầu ngưng tụ lại.

Miệng nhỏ của Kim Đản Đản kinh ngạc nhếch lên: “Rốt cuộc ngươi là người hay quỷ?”



“Ta không biết!” Đôi mắt của Nguyệt Trần cúi thấp xuống. Hắn rất mơ màng, hắn cũng không biết mình là ai.

Ma thú một sừng tức giận vỗ ngực, phóng vảy trên người lao vụt về phía bọn họ. Tiên khí phòng hộ trên người Kim Đản Đản bắt đầu xuất hiện vết nứt. Nếu cứ tiếp tục thế này thì nàng chết mất.

Lúc trên người nàng bị ghim hơn mười đường vết thương, một nữ tử áo trắng đi đến cứu được nàng. Nàng ta nhẹ nhàng vung tay lên, chiếc sừng trên đầu con ma thú một sừng kia lập tức bị đứt, dọa nó sợ đến mức tè ra quần rồi chạy mất.

Nữ tử xoay người lại, vô cùng kinh ngạc: “Ô, đây không phải là đồ nhi Như Yên của Nguyệt Hoa Tiên Tôn sao?”

Kim Đản Đản chắp tay hành lễ: “Đa tạ Phi Tuyết Tiên Tử đã ra tay cứu giúp!”

Khóe miệng Phi Tuyết Tiên Tử hơi nhếch, giơ tay lên một cái:

“Không cần đa lễ, bản tiên và sư tôn của ngươi là bạn cũ, đây là chuyện nên làm!” Nhưng trong lòng nàng ta lại cười lạnh: Chẳng qua chỉ là một con nhóc. Bản tiên chỉ dùng một kế nhỏ khiến nó nhất định phải nhớ ơn. Giải quyết được vật nhỏ này, nó sẽ tự nguyện nói đỡ cho nàng ta!

Lúc ánh mắt của nàng ta nhìn về phía nam tử áo trắng kia, vô cùng kinh ngạc, thốt ra hai chữ: “Nguyệt Hoa…”

Nguyệt Trần ôn tồn lễ phép nói: “Xin chào cô nương, tại hạ là Nguyệt Trần!”

Phi Tuyết Tiên Tử đè nén kinh ngạc trong lòng. Hắn không phải là Nguyệt Hoa Tiên Tôn, cho dù có vẻ ngoài giống nhau như đúc, nhưng khí chất của họ lại hoàn toàn khác biệt.