Phượng Như Yên này đúng là không có não, thế mà lại dẫn người này về thật. Nguyệt Hoa Tiên Tôn mà nhìn thấy gương mặt giống với y như vậy thì chắc chắn sẽ không vui!
Bây giờ chính là lúc tận dụng cơ hội để chiếm hảo cảm của y.
Phi Tuyết Tiên Tử gõ cửa với vẻ chờ mong trong mắt, giọng nói nhẹ nhàng như gió xuân: “Nguyệt Hoa, ta có chỗ không hiểu về vấn đề tu luyện, có thể thỉnh giáo ngươi được không?”
Giọng nói đầy từ tính nhưng không có chút cảm xúc nào của Nguyệt Hoa Tiên Tôn truyền đến từ bên trong: “Phi Tuyết Tiên Tử, gọi bản tôn là Nguyệt Hoa Tiên Tôn!”
Trong lòng Kim Đản Đản cảm thấy vui vẻ, muốn quyến rũ sư phụ của nàng, bây giờ thì mất mặt chưa!
Phi Tuyết Tiên Tử đỏ mặt, cố gắng khích lệ bản thân không được lùi bước. Chỉ cần tu thành đạo lữ với Nguyệt Hoa Tiên Tôn, sau này nàng ta sẽ có địa vị cao trong đám nữ tử tiên giới, hơn nữa nàng ta cũng rất thích Nguyệt Hoa Tiên Tôn.
“Vâng! Nguyệt Hoa Tiên Tôn, ban nãy tiểu tiên thất lễ rồi!” Khuôn mặt Phi Tuyết đỏ bừng vì xấu hổ, lập tức nhận lỗi.
“Vào đi!” Giọng Nguyệt Hoa Tiên Tôn vang lên.
Tâm trạng không vui ban nãy của Phi Tuyết Tiên Tử lập tức biến mất, nàng ta vui vẻ bước vào trong phòng, sau đó hai người đóng cửa lại.
Kim Đản Đản vô cùng lo lắng cho sự an toàn của sư phụ tiện lợi nhà mình, không phải y bị Phi Tuyết Tiên Tử hạ thuốc, sau đó sàm sỡ rồi chứ. Có khi nào bọn họ đang ở bên trong tạo em bé không?
Nàng ghé vào bên cửa, tai áp sát, nghe lén động tĩnh bên trong.
Nhưng không hề nghe thấy tiếng động gì cả, trong lòng nàng càng lo lắng hơn. Lẽ nào hai người họ đã đặt trận pháp ngăn cách, bây giờ đang tận hưởng ở bên trong sao?
“Bốp…” Cánh cửa mở ra, Kim Đản Đản ngã xuống đất.
Nàng ngã mạnh đến nỗi khuôn mặt nàng sắp biến dạng đến nơi. Nhìn đôi giày đang tiến dần về phía này, nàng giả vờ lấy ống tay áo lau đất, ngẩng đầu cười ngượng ngùng, bò dậy khỏi mặt đất, lấy lòng nói: “Sư phụ, người xem con lau có sạch không?”
Nguyệt Hoa Tiên Tôn: Đồ nhi của mình càng ngày càng ngốc rồi!
Trong lòng Phi Tuyết Tiên Tử thầm khinh thường, nhưng trên mặt lại nở nụ cười: “Tiểu Yên Nhi đúng là nghịch ngợm!”
Kim Đản Đản: Ngươi mới nghịch ngợm, cả nhà ngươi đều nghịch ngợm. Ta làm thế này còn không phải vì lo ngươi sẽ lừa sư phụ của ta lên giường sao!
Sau khi Phi Tuyết Tiên Tử rời đi, đôi mắt màu đỏ của Nguyệt Hoa Tiên Tôn nhìn Kim Đản Đản, giọng nói không có tý tình cảm hay dao động nào: “Đồ nhi, bây giờ ngươi biết sự nguy hiểm của thế giới bên ngoài rồi chứ, còn không mau đi tu luyện đi.”
Kim Đản Đản cười tinh nghịch: “Sư phụ, chuyện này không gấp. Hay người kể chuyện trước đây của người cho con nghe đi, đồ nhi mới nhận ra rằng mình biết rất ít về sư phụ!”
Khóe miệng Nguyệt Hoa Tiên Tôn hơi nhếch lên, trong mắt lóe lên tia sáng. Y phất tay nhẹ một cái, Kim Đản Đản bị bắn ra ngoài.
Cả người Kim Đản Đản nằm sấp trên mặt đất, người dính đầy bụi đất. Nàng đang định kêu ca vài câu thì hai cơ quan người đã đánh về phía nàng.
Kim Đản Đản thực sự muốn khóc, nàng bắt buộc phải phá hủy được cơ quan người này, nhưng chuyện đó rất tốn thời gian và thể lực. Nàng đành phải xin tha: “Sư phụ, đồ nhi không hỏi nữa là được. Chắc người cũng không muốn nhìn thấy cơ quan người này bị hủy đâu ha!”
“Không sao, vi sư chế tạo thêm là được!” Nguyệt Hoa Tiên Tôn quay vào nhà, tiếp tục tu luyện.
Kim Đản Đản đành phải nghẹn khuất đánh nhau với cơ quan người. Nguyệt Trần muốn giúp đỡ, nhưng đáng tiếc là hắn không thể giúp được gì.
Kim Đản Đản gần như đã đánh nhau không ngừng nghỉ suốt hai canh giờ, cuối cùng cũng phá hủy được cơ quan người.
Trong miệng nàng lẩm bẩm: “Lão biến thái, chắc chắn y có bí mật không thể nói ra, người cứ đợi con moi ra bí mật đi!”
Nàng tức giận trở về nơi ở của mình, ăn vặt và uống trà với Nguyệt Trần.
Nguyệt Trần an ủi nàng một lúc, tâm trạng của nàng liền tốt lên, cả hai vừa nói vừa cười rất vui vẻ.
*
Rạp hát nhỏ:
Kim Đản Đản: Sư phụ, người bắt nạt con!
Nguyệt Hoa Tiên Tôn: Còn chưa đi tu luyện à?
Kim Đản Đản: Đến lúc người già rồi, tóc bạc rồi thì đừng mong con nuôi người!
Nguyệt Hoa Tiên Tôn: …
Thượng Tiên: Tôi ra ngoài kêu gọi bình chọn đây!