Xuyên Nhanh: Bách Biến Nam Thần, Nhẹ Điểm Liêu

Chương 129: Sư Tôn đừng ăn mà, cục cưng còn nhỏ lắm (12)




“Phụt…” Mặc Trạch cười phụt một tiếng, nhìn Kim Đản Đản: “Tiểu Yên Nhi, muội là huyết mạch của phượng hoàng. Nhưng muội có biết tại sao mình là phượng hoàng duy nhất trên thế giới này không?”

“Tại sao?” Kim Đản Đản khó hiểu.

“Bởi vì tộc phượng hoàng đã phạm vào thiên đạo, hầu hết người trong tộc sẽ chết trong lôi kiếp, không thể sống đến tuổi trưởng thành.” Mặc Trạch đã có chuẩn bị trước, nói.

Kim Đản Đản hoài nghi: “Vậy tại sao ta vẫn còn sống?”

Mặc Trạch tiêu sái vén tóc trên trán ra sau đầu, tư thế vô cùng quyến rũ, chớp chớp mắt nói: “Muội muội, bởi vì muội và bổn quân có quan hệ mật thiết!”

Khóe miệng Kim Đản Đản giật giật: Đúng là biết tranh thủ, khả năng nói dối không chớp mắt của Mặc Trạch đúng là rất lợi hại.

“Yên Nhi, đừng nghe lời hắn ta nói láo!” Nguyệt Hoa Tiên Tôn nheo mắt nhìn Mặc Trạch, hai tay kết ấn, bên phía Ma tộc liền xuất hiện sát khí vô hình.

Trong gió như có đao, Ma tộc không chú ý liền bị cắt trúng chảy máu.

Mặc Trạch giơ cây đàn ghi- ta màu đen cool ngầu lên, khóe miệng hơi nhếch. Trên không trung xuất hiện một tia chớp màu tím đánh trúng cây đàn ghi- ta trong tay hắn ta.

Cây đàn không hề bị trầy xước. Mặc Trạch tiếp tục đánh đàn, uy lực của tiếng đàn tăng lên rất nhiều, khiến Tiên tộc tránh né khắp nơi.



Cả hai bên đều có tổn thất, nhất thời không thể phân rõ thắng thua.

Thừa dịp Tiên tộc đang hoảng loạn, khóe môi Mặc Trạch cong lên, mang theo khí thế của kẻ bề trên: “Các tiểu đệ, xông lên cho bổn tôn. Mời Tiểu Yên Nhi qua đây, không được làm nàng bị thương!”

Vậy là tiên ma xông vào đánh nhau, tất cả Ma tộc xông về phía Kim Đản Đản.

Nguyệt Hoa Tiên Tôn tất nhiên sẽ bảo vệ đồ nhi của y, nếu không Mặc Trạch sẽ được lợi.

Phi Tuyết Tiên Tử không thích Kim Đản Đản, nàng ta bí mật động tay động chân khiến Kim Đản Đản bị ma tộc bắt đi.

Lúc này Kim Đản Đản đang ngồi trên lưng Hỏa Kỳ Lân, kỳ lạ là ngọn lửa trên người Hỏa Kỳ Lân không hề làm nàng bị thương.

“Mặc Trạch, thả nàng ra!” Ánh mắt Nguyệt Hoa Tiên Tôn sâu hơn.

“Bản tôn dùng thực lực của mình để bắt vợ, sao phải thả ra?” Mặc Trạch khiêu khích.

Kim Đản Đản không phản kháng, dù sao phản kháng cũng vô dụng. Nàng cảm thấy Mặc Trạch là một người xuyên không đến, nên chắc không xấu xa lắm!

Nàng càng muốn xem sư phụ tiện lợi sẽ phản ứng ra sao, có lo lắng cho nàng không.



Nhưng mà, tầm mắt của Nguyệt Hoa Tiên Tôn vẫn luôn đặt ở trên người Mặc Trạch, khóe miệng y nhếch lên, cười lạnh: “Vậy để Yên Nhi đến chỗ của ngươi chơi vài ngày cũng được!”

“(⊙o⊙) Cái gì?” Mặc Trạch không thể tin được.

Kim Đản Đản: ┭┮﹏┭┮ Sư phụ tiện lợi quả nhiên máu lạnh vô tình.

Giây tiếp theo, Nguyệt Hoa Tiên Tôn nhanh chóng di chuyển đến trước mặt Kim Đản Đản, nhân lúc Mặc Trạch còn đang sững sờ thì kéo Kim Đản Đản vào trong vòng tay của mình.

Kim Đản Đản chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, giây tiếp theo cả người đã bị Nguyệt Hoa Tiên Tôn ôm lấy. Chóp mũi nàng ngửi được mùi thơm thanh mát như cỏ trúc trên người y, tim liền đập loạn xạ.

Sư phụ tiện lợi chính là người tình kiếp này của nàng, nhưng làm cách nào để thu hồi tơ tình đã bị rút ra?

Chỉ trong khoảnh khắc, nàng đã bị Nguyệt Hoa Tiên Tôn bỏ ra, đôi mắt đỏ của y nhìn nàng mang theo một tia phẫn nộ: “Yên Nhi, bây giờ ngươi đã biết mình nên tu luyện chăm chỉ chưa?”

Kim Đản Đản nhìn vị sư phụ tiện lợi ở trước mặt, rõ ràng y là người tình kiếp này của nàng, lại giấu nàng lâu như vậy. Trong lòng nàng hơi tủi thân, trong đôi mắt màu xanh đen chứa lớp sương mù mỏng.

Nguyệt Hoa Tiên Tôn đau đầu, bóp cằm nàng cảnh cáo: “Ngươi dám khóc thử xem. Nếu ngươi làm vi sư mất mặt, vi sư chắc chắn sẽ không tha cho ngươi!”

Y vừa uy hiếp, Kim Đản Đản liền không thể che giấu sự tủi thân của mình được nữa, kêu “oa…” một tiếng rồi bật khóc.