Rất khó để chắc chắn rằng nàng không nhìn lén y tắm. Tắm xong y lên giường nằm một chút. Y lập tức nhảy xuống giường, nhìn nữ tử đang nằm trên giường, y nghiến răng nghiến lợi một trận: “Phượng ___ Như ___ Yên___ ngươi lại làm trò quái quỷ gì vậy?”
Kim Đản Đản chớp đôi mắt màu xanh lam, vẻ mặt đơn thuần nói: “Sư phụ, thời tiết lạnh rồi, đồ nhi làm ấm giường cho người!”
“Không cần!” Nguyệt Hoa Tiên Tôn cảm thấy đây đều là cái cớ, rõ ràng là nàng nổi lên sắc tâm, y nhắc nhở: “Bản tôn là sư phụ của ngươi!”
Kim Đản Đản xua tay, cười ngọt ngào: “Đồ nhi biết, một ngày làm sư cả đời làm phu mà. Hóa ra sư phụ đã sớm có ý với con từ khi con vừa mới phá vỏ trứng ra rồi. Quả nhiên người nhìn xa trông rộng mà!” Kim Đản Đản giơ hai ngón cái lên với y.
Nguyệt Hoa Tiên Tôn vô cùng phiền muộn. Ban đầu tại sao ta phải đưa đứa trẻ đó về để hại ta chứ?
Sắc mặt y lạnh xuống: “Ngươi tự mình xuống, hay là vi sư ra tay tiễn ngươi một đoạn đường?”
Kim Đản Đản giơ móng vuốt ra, chu môi: “Sư phụ, người bế con xuống đi!”
Gân xanh trên trán Nguyệt Hoa Tiên Tôn nổi lên. Y rất không hiểu tại sao đồ nhi đang ngoan ngoãn của y từ sau đại chiến tiên ma thì bắt đầu sa ngã. Đây tuyệt đối là chuyện quỷ do Mặc Trạch làm ra!
Vừa nghĩ thông, sắc mặt của Nguyệt Hoa Tiên Tôn tốt hơn rất nhiều. Y dặn dò nàng: “Ngươi tu dưỡng cho tốt, vi sư đi tìm thuốc giải cho ngươi!”
Kim Đản Đản: (⊙o⊙) Cái quỷ gì vậy?
Nguyệt Hoa Tiên Tôn nhìn mắt đồ nhi nhà mình trợn tròn lên như chuông đồng, trong lòng y càng chắc chắn nàng bị người khác động tay chân.
Hôm đó y đơn phương độc mã đến Ma tộc tìm Mặc Trạch tính sổ.
Ngày hôm sau y lấy ghi ta cool ngầu trong tay Mặc Trạch đi, Mặc Trạch điên cuồng đuổi theo phía sau. Hắn ta thật sự không hiểu tên Nguyệt Hoa Tiên Tôn này bị chọc điên ở chỗ nào, ghi ta chọc gì đến y chứ?
Ở biên giới, Mặc Trạch cũng không có cách bước chân vào nửa bước, hắn ta vô cùng không cam lòng hét lên: “Nguyệt Hoa Tiên Tôn, nể tình ngươi là nửa nhạc phụ tương lai của bản quân, chuyện lần này ta sẽ không tính toán với ngươi nữa!”
Nguyệt Hoa Tiên Tôn: Nếu không phải đồ nhi bị bệnh nghiêm trọng, ta thật sự muốn đánh chết tên ngốc ở đối diện đó!
Gương mặt Nguyệt Hoa Tiên Tôn rất đen, y nhanh chóng hóa thành một tàn ảnh biến mất tại chỗ.
Kim Đản Đản đang uống trà ở trong viện thì nhìn thấy sư phụ một thân hồng y tóc trắng nhanh chóng xuất hiện ở trước mặt nàng. Trong tay y cầm ghi ta của Mặc Trạch, sắc mặt của y rất đen.
Cảnh tượng kỳ lạ này khiến Kim Đản Đản đang cầm cốc trà ngẩn ra nhìn, rốt cuộc sư phụ bị làm sao vậy?
Nguyệt Hoa Tiên Tôn khẽ nhíu mày, đồ nhi ngốc rồi, đến trà cũng không uống nữa: “Đứng dậy, để vi sư xem ngươi!”
“Phụt ~” Nước trà trong miệng Kim Đản Đản phun lên người Nguyệt Hoa Tiên Tôn. Nàng chắc chắn một trăm phần trăm rằng sư phụ đại nhân có bệnh rồi!
Nhìn thấy sắc mặt Nguyệt Hoa Tiên Tôn lại đen xuống, Kim Đản Đản lập tức cầm tay áo của Nguyệt Hoa Tiên Tôn lau: “Xin lỗi, sư phụ, đồ nhi không cố ý. Đồ nhi tin lão nhân gia người sẽ không tức giận đâu!”
Nguyệt Hoa Tiên Tôn phất tay áo, quay người đi vào trong phòng, giọng nói của y vô cùng nhẫn nại: “Hừ! Vào đây!”
Kim Đản Đản cẩn thận đi theo sau y, trong lòng khó hiểu: Rốt cuộc sư phụ đang làm cái quái gì vậy?
Nguyệt Hoa Tiên Tôn ngồi xuống mép giường, mái tóc trắng của y tùy ý rơi trước người. Y liếc Kim Đản Đản một cái: “Cởi giày ra, lên giường!”
Gương mặt nhỏ của Kim Đản Đản đỏ bừng: Ai ya mẹ ơi, cuối cùng sư phụ cũng được khai thông rồi.
Nàng cởi giày, lên giường một chuyến. Nàng chớp mắt, mong đợi nhìn sư phụ tiện lợi. Trong lòng nàng có chút căng thẳng, sư phụ thật sự quá đẹp rồi. Khi biết y là người yêu kiếp này của nàng, nàng chỉ muốn đè y xuống.
Nguyệt Hoa Tiên Tôn thấy đồ nhi có chút kỳ lạ, thầm nghĩ: Bệnh không nhẹ rồi!
*
Thượng Tiên: Nguyệt Hoa Tiên Tôn cũng rất đáng yêu nha! Sao các người lại không nhận ra chứ? ╭(╯ε╰)╮